Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi nghĩ, tôi trưởng thành

2016-07-06 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Lớn rồi! Tôi bước đi dù trong lòng vẫn sợ hãi, vẫn chênh vênh. Tôi tựa vào nghỉ ngơi không dựa dẫm. Tôi thực tế nhưng cố gắng không thực dụng, có ngã thì đứng lên. Học cách dũng cảm đối mặt. Tôi nghĩ. Tôi trưởng thành!

***

Nhìn lại thời gian đi qua được gì, mất gì và còn lại gì. Mỗi con người có phải đều trải qua quãng thời gian chênh vênh ở cái ngưỡng không còn trẻ cũng chẳng trưởng thành, không lạc lối cũng chẳng biết đi đường nào. Cứ mãi đứng im một chỗ và nhìn dòng người qua lại, dòng đời trôi đi và người đời lãng quên, cũng bỏ rơi chính mình. Tự hỏi những lúc thế này cần làm gì? Nên thay đổi đúng không!

Trong đầu luôn nghĩ ra đủ mọi thứ, mọi cách để cân bằng lại tất cả, để tìm được một ngã rẽ không chỉ đúng mà còn phải thích. Tự thấy cũng khả quan rồi lạc quan. Nhưng buồn thay tâm hồn cứ như một cái hố sâu lấp mãi cũng không đầy, bao nhiêu cho đủ trọn vẹn. Có lúc nghĩ tìm ra được hướng đi mà sự thật thì vẫn cứ vùng vẫy trong cơn say của cái tuổi biết được và mất, biết đau và biết sợ. Đâu phải chưa từng vấp ngã, tuổi trẻ thì cú ngã cũng không hẳn là đau, còn có nơi dựa vào và vực dậy. Nhưng tuổi đời càng lớn lại đâm ra sợ hãi vì ngã càng ngày càng đau mà chẳng dám tìm nơi dựa dẫm. Vấp ngã rồi liệu có ai đưa tay ra. Vấp ngã rồi có được tha thứ dễ dàng. Lớn rồi phải không?

Tôi trưởng thành

Hồi còn bé ngồi nhìn ra con phố nhỏ thấy biết bao điều hay, đẹp và lấp lánh. Bây giờ lớn rồi ngồi trong một góc nhỏ nhìn một góc phố chỉ thấy bao cạm bẫy, lừa lọc, vô cảm và thực dụng. Bản thân cũng dần trở nên xấu với cái nhìn thiếu thiện cảm. Công nghệ tân tiến hiện đại khiến cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng lại làm con người xa cách, cũng làm con người xấu xí hơn theo nhiều cách khác nhau. Nhiều người đang sống trong ảo tưởng và quên đi thực tại. Càng đi nhiều càng biết nhiều càng sợ hãi hơn bao giờ. Nếu đi ra ngoài đó, hòa vào dòng chảy đó thì có thể ra đại dương bao la kia hay vào một cái cống nào đó dơ bẩn, bản thân cũng thành dơ bẩn. Tôi chẳng nghĩ mình cao thượng, sạch sẽ nên rất sợ bị cuốn theo dòng. Ai cũng có mặt tối cả. Tôi chẳng yếu đuối nhưng lại mềm lòng. Tôi bước ra cuộc sống với kinh nghiệm ít ỏi. Cám dỗ thì rất ngọt ngào và thực tế lúc nào cũng hơi xót xa. Lớn rồi sẽ sợ lạc lối!

Thoát ra trong tư tưởng trước hay cứ lao ra ngoài đó và kháng chiến trường kì bất chấp có mang bao vết thương, vết sẹo cũng cố gắng đừng mang vết nhơ. Bởi cuộc sống có vô vàn cạm bẫy, cứ sợ mọi thứ mà không thử thì vĩnh viễn chẳng biết gì ngoài sự sợ hãi. Nếu nó quá nhàm chán, quá vô vị, quá nhợt nhạt. Cứ để vậy đi, cuộc sống luôn xoay vần mà, nó cũng chuyển động bất biến, không theo quỹ đạo mới gọi là sống. Nếu đang trong giai đoạn chênh vênh thì hãy cứ đi chậm và quan sát. Đừng cố chạy làm gì, con đường rồi sẽ mở lối. Có gì phải ngần ngại, cứ tìm nơi mà tựa vào. Ngay cả những kẻ mạnh mẽ nhất cũng cần có điểm tựa kể gì người chập chững đi. Đừng nhìn cuộc sống qua ánh mắt bi quan. Nếu thực tế là vậy, có muốn nhìn khác đi cũng khó nhưng hãy nhìn bằng ánh mắt lạc quan và rộng lượng. Cuộc sống cũng cần sự bao dung.

Lớn rồi! Tôi bước đi dù trong lòng vẫn sợ hãi, vẫn chênh vênh. Tôi tựa vào nghỉ ngơi không dựa dẫm. Tôi thực tế nhưng cố gắng không thực dụng, có ngã thì đứng lên. Học cách dũng cảm đối mặt. Tôi nghĩ. Tôi trưởng thành!

© Daisy – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

back to top