Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi gọi em là những năm tháng thanh xuân

2016-12-19 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Em đã không nhận ra tôi cũng đã đi tìm, đã tìm thấy... nhưng chỉ là cuộc sống của chúng tôi khi ấy đã khác hẳn rồi, em có bình yên hiện tại, tôi có những nỗi nhớ cần phải buông xuôi. Buông để trả em về với xa xôi, trả em về với nỗi nhớ đã vơi đi rất nhiều. Buông vì biết nếu tôi trở lại sẽ phá vỡ bình yên em đang giữ.

***



Nghe bài hát Dành cả thanh xuân để yêu ai đó - Thủy Tiên

Tôi gặp Myth năm cô ấy mới mười lăm tuổi, chúng tôi biết nhau qua những dòng chia sẻ thường xuyên cập nhật trên một mạng xã hội Blog360. Có lẽ mạng xã hội là nơi để những tâm hồn đổ vỡ dễ dàng chạm đến nhau hơn là một xã hội hoá đầy khói bụi và tiếng người đan chen chúc nhau.

Myth có đôi mắt to tròn và trong veo, nụ cười thật sự là toả nắng đấy - không phải được vẽ như hình ảnh bạn bắt gặp trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình đâu. Tôi dám chắc bạn chỉ nhìn thấy được điều đó từ những đứa trẻ thơ chưa nhuốm trải nỗi đau mà thôi, vậy nên Myth mà tôi biết luôn rất đặc biệt. Một cô gái sống nội tâm, cô độc và đầy tổn thương. Và tôi, đã may mắn trở thành một trong hai vị bác sĩ được gặp để chữa lành tâm hồn cho cô gái ấy.

Tôi lạc mất Myth hơn hai năm. Khi ấy chẳng phải như bây giờ đâu bạn ạ, điện thoại không phải tràn lan, không ngập đầy các trang mạng xã hội như bây giờ để chúng tôi có thể dễ dàng tìm thấy nhau.

Chúng tôi khi ấy chỉ có máy tính bàn, oai hơn thì được cái laptop “lởm”. Một ứng dụng chat Yahoo!. Một trang mạng xã hội Blog360. Nên chỉ cần mất liên lạc một chút thôi là chúng tôi cũng có thể lạc nhau mãi đấy.

Hai năm ấy tôi ngập ngụa trong mớ tuyệt vọng sau kì thi trượt Đại Học. Tôi bỏ mặc thông báo sẽ xoá bỏ 360blog gửi liên hồi vào hộp thư đến, tôi bỏ mặc tất cả những người bạn đầu tiên có được, tôi cắt đứt mọi liên lạc để cô lập mình với mọi người và vô tình tôi bỏ mặc cả Myth...

Tôi gọi em là những năm tháng thanh xuân

Tôi đã không biết rằng Myth của tôi sau đó đã sống đau khổ như thế nào, tổn thương mất mát nhiều đến nỗi nhiều lần Myth gọi tên tôi, tìm tên tôi trên các trang mạng, tìm những người thân quen nhất để hỏi thăm về tôi nhưng tất cả đều vô vọng.

Myth gào khóc.

Myth đã một mình chống chọi với mọi thứ. Còn tôi thì...

Tôi tìm thấy Myth qua Facebook. Myth đã đọc tin nhắn của tôi... sau bốn năm tin nhắn được gửi đi.

Myth đã thay đổi rất nhiều, có cuộc sống khác, cô bé mười lăm tuổi năm nào từng trút cạn lòng mình cho tôi nghe giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, có lẽ là bao nhiêu gan góc cuộc sống đã ập hết lên vai cô trong nhiều năm qua. Đôi mắt ấy dù đã thấm đượm nỗi buồn nhưng vẫn trong ngần như thuở ban đầu chúng tôi biết nhau. Duy chỉ có nụ cười ấy - nụ cười ấy đã thôi toả nắng rồi và cũng đã thôi biết cười với tôi rồi.

“Myth dù có thay đổi ra sao cũng làm sao thay đổi với người đã đi cùng mình suốt năm tháng trưởng thành, anh vẫn là người hiểu Myth hơn chính bản thân Myth. Chỉ có điều, những mất mát tổn thương trong lòng Myth hôm nay, có lẽ suốt đời này anh chẳng thể hiểu được đâu. Đó không phải là tận cùng nhưng là những lỗ hỏng mãi mãi không thể lấp đầy... ”

Myth nói em không giận, em không oán, em không có gì phải thất vọng. Nhưng Myth à, liệu có phải em đau lòng đến nỗi không còn muốn trách tôi nữa, liệu có phải bao nhiêu hiểu lầm giữa chúng ta và sự im lặng của tôi đã vô tình đẩy em xuống vực một lần nữa không.

Tôi gọi em là những năm tháng thanh xuân

Em đã không nhận ra tôi cũng đã đi tìm, đã tìm thấy... nhưng chỉ là cuộc sống của chúng tôi khi ấy đã khác hẳn rồi, em có bình yên hiện tại, tôi có những nỗi nhớ cần phải buông xuôi. Buông để trả em về với xa xôi, trả em về với nỗi nhớ đã vơi đi rất nhiều. Buông vì biết nếu tôi trở lại sẽ phá vỡ bình yên em đang giữ.

Có những nhớ thương tôi thật sự muốn nói cho em hiểu.

Nhưng muộn rồi.

Myth nói muộn rồi.

Myth của tôi đã vỡ vụn rồi.

***

Myth.

Tôi gọi em là Myth. Vì em là tuổi trẻ, là thanh xuân tôi từng thầm yêu, thầm nâng niu và trân trọng. Vậy nên Myth à, hiểu lầm giữa chúng mình tôi sẽ giữ lại để đời này mình còn có cớ nhớ về nhau. Em hãy cứ như vậy, hãy cứ hận tôi. Còn tôi vẫn âm thầm nâng niu, âm thầm yêu em đến phút cuối cùng...

Nhớ thương đã hoá bụi tàn.

Đợi chờ đã hoá muôn vàn nỗi đau...

Em giờ là của bình yên,

Anh thì hãy để mây trời cuốn trôi...

© IEphong – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu lại từ khởi đầu mới

Yêu lại từ khởi đầu mới

Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Trong khoảnh khắc ấy, nàng nắm chặt lấy tay tôi. Không cần biết ngày mai ra sao, mà có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Nhưng nhỏ đâu biết rằng trong tôi đã nhóm lên một tình cảm đặc biệt dành cho nhỏ. Vậy mà nhỏ vô tư không hề chú ý đến những cử chỉ và ánh mắt ngập hạnh phúc mà tôi dành cho nhỏ. Chắc vì giờ nhỏ đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời của nhỏ.

Những cánh đồng đen (Phần 2)

Những cánh đồng đen (Phần 2)

Tình yêu đối với Thương là một thứ xa xỉ, nhưng đó lại là thứ nó khao khát hơn ai hết. Và Thương đã mang thứ tình cảm đó gửi gắm lên người Đông.

Viết cho tháng tư

Viết cho tháng tư

Tháng tư là khoảng thời gian tuyệt vời để dạo bước trên những con phố, lặng ngắm đời thường, để lòng mình hòa quyện vào khung cảnh yên bình của thành phố.

Sóng và cát

Sóng và cát

Lớn hơn một chút nữa, người bạn kia không biết từ bao giờ đã trở thành một phần cuộc sống của nó, và nó cũng cảm nhận được một sự “đáp lại” của mảng cát trên bờ ấy. Bờ cát ấy cũng muốn xả thân mình xuống mặt biển xanh trong, gợn sóng ấy cũng càng lúc càng lớn hơn…

Những cánh đồng đen (Phần 1)

Những cánh đồng đen (Phần 1)

Đúng vậy, Thương chưa từng chơi búp bê. Thậm chí có khi chưa từng được nhìn thấy con búp bê trông như thế nào. Bà chưa từng mua cho nó. Bà chỉ toàn bắt nó làm việc và làm việc. Bà từng nói với nó, nhà này không nuôi kẻ vô dụng.

Em sắp là người già

Em sắp là người già

Tôi cũng quan niệm đó là chuyện bình thường của một con người, cứ để mọi chuyện được tự nhiên rồi điều gì tới thì sẽ tới, vì người ta có tuổi trẻ thì ắt có tuổi già, miễn là người ta thấy vui với những việc hàng ngày là được.

Duyên phận

Duyên phận

Sau ba năm thì cuối cùng em cũng chính thức trở thành vợ của anh, những tưởng bí mật bấy lâu sẽ chôn vùi mãi mãi nhưng nào ngờ nó lại được khơi dậy. Ngày anh gặp lại chị ấy thì em cũng đủ nhận ra trái tim anh bao năm qua chưa từng có chỗ cho em.

Đôi khi bạn quên những điều giản đơn

Đôi khi bạn quên những điều giản đơn

Bạn biết không, chén cơm nóng nổi ấy sẽ sưởi ấm được trái tim chai sạn của bạn trước những uất ức, chịu đựng mà có thể bạn chưa sẵn sàng để chia sẻ ra cho bất kì ai.

back to top