Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi đã có một người bà nội như thế!

2022-11-30 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Nội cho tôi đi chợ phiên hàng tuần, cõng tôi đi quãng đường dài để cháu không mỏi chân, đau khớp, dù nội nhiều tuổi hơn tôi.

***

Đôi lúc bạn cũng giống như tôi, bỏ qua một khoảnh khắc đáng giá nào đó trong cuộc đời, mà chắc hẳn sẽ không có lần sau.

Tôi là con người hướng nội, ít giao lưu.

Tôi thường hay luyến tiếc chuyện đã qua, là những kỷ niệm cùng người thân và gia đình. Hôm nay, tôi sẽ chia sẻ khoảnh khắc đắt giá nhất và không có lại được lần nữa giữa tôi và bà nội.

Năm tôi được sinh ra, Nội là người đón tôi vào lòng đầu tiên. Chắc hẳn ai cũng hỏi sao tôi biết, vì bố mẹ kể cho tôi nghe đấy!

Năm tôi 2 tuổi, tôi ra ngủ cùng nội vì Mẹ tôi có bầu và sinh em trai tôi!

Năm tôi 3 tuổi, tôi đi lớp mầm, Nội là người đón đưa tôi hàng ngày. Món ăn đắt giá nhất hồi đó Nội mua cho tôi, là bát cháo lòng 500 đồng. Đúng, là 500đ giữa năm 2000 đó các bạn!

Năm tôi lên 5, Nội dạy tôi tập đếm số, chào hỏi dạ vâng, lễ phép với mọi người.

Năm lên 6, tôi vào lớp 1, dù không được đi học đầy đủ nhưng Nội vẫn luôn quan tâm và chỉ bảo tôi từng chút một để tôi đánh vần, đếm số sao cho đúng.

Năm lên 11, tôi lên lớp 6, vào môi trường THCS, vốn là người hướng nội, rụt rè, Nội đưa tôi lên trường từng buổi tập trung cho đến khi tôi hoà nhập với bạn bè cùng trang lứa.

Năm lên 15, tôi vào lớp 10. Sau cú sốc trượt Trường mình yêu thích, tôi vốn rụt tè nay càng tự ti hơn. Nội lại là người sốc lại tinh thần cho tôi để tôi hoàn thành 3 năm học THPT khá ổn.

Năm 17 tuổi, tôi đỗ đại học. Dù Nội đã 65 tuổi rồi, mắt đã mờ nhưng vẫn đeo kính, cầm tờ giấy báo trúng tuyển và đọc một cách chậm rãi, tai đã ù đi nhiều hơn trước, thế nhưng vẫn nghe rõ lời nói của đứa cháu chào tạm biệt trước khi lên Hà Nội nhập học.

Nội dạy tôi bặp bẹ từng chữ ê a, bố mẹ, ông bà,…

Nội dạy tôi chập chững từng bước đi, cổ vũ tôi từng bước chạy.

Nội ru tôi ngủ mỗi trưa hè, thức quạt mát cho tôi hằng đêm, xoa lưng cho cháu khi nó cựa quậy khó ngủ.

Nội thích uống nước cam. Tôi nhớ hồi đó, một chai nước cam giá 2000 đồng, và lần nào mua, Nội cũng sẽ dành phần cho tôi. Cảm giác như hai bà cháu đang cùng nhau uống ly nước cam ép vậy, ngọt tình thương của bà.

Nội cho tôi đi chăn trâu cùng Nội. Nội cho tôi mò cua, bắt cá, tắm mương nước cùng bạn bè mỗi chiều. 

Nội cho tôi đi chợ phiên hàng tuần, cõng tôi đi quãng đường dài để cháu không mỏi chân, đau khớp, dù nội nhiều tuổi hơn tôi.

Nội dành cho tôi những món ăn đồng quê: táo dại, quả đào tiên, quả mâm xôi,… những món ăn ở nhà: cam, vải, nhãn, mít…

Nội thường ra sân bóng gần nhà gọi tôi về khi trời đã nhá nhem tối. Nội không hề trách mắng hay đánh tôi dù chỉ một lần.

Mỗi dịp Tết đến xuân về, tôi sẽ cùng Nội ngồi canh nồi bánh chưng, mẻ bánh chè lam đặc quánh Nội làm, dậy thắp hương cho gia tiên đêm giao thừa, được Nội mừng tuổi mới…

Và còn rất nhiều, rất nhiều kỉ niệm của tuổi thơ tôi có Nội trong đó…

Tôi nhớ có lần, Nội luộc một nồi chuối tây chín cho cả nhà, nhưng tôi không biết, thấy ăn chát và lỡ đổ cho lợn ăn. Đến bữa cơm, Nội muốn mang cho cả nhà ăn nhưng tìm không thấy đâu. Biết tôi làm, vậy nhưng Nội không mắng trách, mà chỉ im lặng. Có lẽ, Nội buồn nhưng không nói ra.

Thoáng cái đã tốt nghiệp Đại học và đi làm. Vốn nghĩ sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền và để có thời gian bên Nội nhiều hơn, tôi làm thâu Tết không về nhà.

Thế nhưng, đó là cái Tết cuối cùng mà tôi được nhìn thấy Nội bên cạnh gia đình tôi.

Sinh-lão-bệnh-tử là điều không tránh khỏi, là điều biết trước nhưng sẽ không thể thay đổi được. Năm đó, sức khoẻ Nội không được tốt, suy giảm trầm trọng, và Nội đã vĩnh viễn không còn trên cõi đời này nữa.

Tôi thấy xót xa hơn bất kỳ người anh, chị, em của tôi, vì tuổi thơ của tôi có Nội.

Ngày Nội mất, tôi khóc như một đứ trẻ lên 5. Bao nhiêu ký ức ùa về, dù tôi đã cố kìm nén đến phút cuối nhưng vẫn không ngăn được lòng mình.

Người đi cùng tôi suốt thời ấu thơ, đến khi lớn lên, lập gia đình, đến khi có công việc và kiếm được những đồng tiền đầu tiên. Tôi chằng còn được thấy bóng của Nội, không được nghe giọng Nội nói nữa.

Tôi tự trách bản thân, năm tháng ấy đã thật sự vô tâm với gia đình, đặc biệt là Nội.

Thế nhưng quy luật thì không thể thay đổi, nên chỉ mong Nội thứ lỗi và dặn lòng, bản thân sẽ cố gắng sống thật tốt, kiếm nhiều tiền, chăm sóc thật tốt người thân của mình. Đến bây giờ, đôi lúc trong giấc mơ, tôi thấy Nội ngồi đó, trên chiếc võng bên hiên nhà, tay cầm quạt mo, nhưng hỏi mãi Nội vẫn không trả lời tôi…

Sau này, khi con tôi lớn, nếu con hỏi tôi:Bố ơi, bà nội của bố đâu?”, tôi sẽ kể cho nó nghe, rằng bố nó đã có một người Bà Nội như vậy!

Cám ơn mọi người đã lắng nghe câu chuyện của mình!

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chưa một lần bố nói yêu con nhưng ... | Family Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top