Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tất cả những nỗi đau rồi sẽ qua thôi mà

2022-11-15 01:20

Tác giả: Huệ Hoa


blogradio.vn - Cuối đông năm chị 24 tuổi, chị mất. Chị đi để lại nỗi ân hận cùng tình thương muộn màng của tôi dành cho chị. Tôi thương chị, một tình thương của người em trai dành cho chị gái, tình thân thứ quà quý giá duy nhất mà tôi cho chị tại những ngày cuối cùng của cuộc đời.

***

Chị là kết quả của cuộc hôn nhân không tình yêu, khi đến với nhau ba và mẹ chị đã dự định mỗi người một con đường riêng mà không có chị, một đứa con khó chia chác sau ly hôn.

Ngày xưa khi chị mới chuyển đến, tôi không thấy thích chị lắm, thậm chí là ghét cay, ghét đắng. Lúc nhỏ không hiểu cứ trách rằng mẹ đâu sinh cho tôi một người chị nào đâu mà ba bảo tôi phải gọi một con nhỏ quê mùa là chị cơ chứ. Mãi sau này lớn tôi mới hiểu ba là ba chung còn mẹ tôi là mẹ tôi, mẹ chị là mẹ của người khác.

Sống cùng chị bao nhiêu năm tôi mới thấy mẹ chị một lần qua tấm ảnh cũ nát chị giấu ở hộc bàn, chị giấu rất kĩ, chị sợ ba nhìn thấy rồi ba đánh chị, sợ mẹ tôi nhìn thấy rồi làm phật lòng bà. Hồi ấy còn nhỏ quá không nhớ được bao nhiêu chuyện về chị nhưng tôi lại nhớ mãi cái ánh mắt ham muốn yêu thương của chị. Chị mang cái ánh mắt ấy nhìn tôi suốt bấy nhiêu năm chị sống trên đời.

Nhìn chị đáng thương lắm, nhưng không hiểu sao lúc ấy tôi lại ghét chị thế, tôi hùa theo bạn bè nói chị là kẻ ăn bám thừa thãi, không có ba mẹ yêu thương, một kẻ khoác lên người cái mác chị gái tôi mà ăn nhờ ở đậu nhà tôi. Mới đầu nghe thế chị cũng khóc cũng chạy về mách với ba nhưng hình như ông lại không quan tâm đến thì phải, rồi mãi sau này quen dần chị chỉ nghe thôi chứ không còn nói với ông nữa.

Từng ấy năm sống với chị, tôi chưa bao giờ nghe chị cãi lại ba tôi điều gì dù cho thái độ của ông đối với chị không khác gì người dưng. Chỉ cần lời ba tôi nói, chị cũng sẽ “Dạ, Vâng ạ, con sẽ làm, con nghe ba”. Thật lâu sau này tôi mới hiểu, chị không phải tôi, chị sợ không có nhà, chị sợ lại phải mất đi, chị sợ không có người thân, chị sợ phải một mình,…thì ra người chị tôi ghét lại từng đáng thương đến thế.

Người chị đáng ghét của tôi từng bị bạo lực ngôn từ, tôi là một trong những người tham gia vào quá trình đó.

 

chua_lanh_8

Người chị đáng ghét của tôi từng bị bạo lực học đường, tôi là một trong những người đã chứng kiến cảnh đó. Sự van xin, cầu khẩn, hèn mọn đến đau lòng trong mắt chị. Sự đau lòng ấy là mãi sau này tôi mới cảm thấy được, còn sự việc ngay lúc đó tôi chỉ cảm thấy hả hê bởi sự đau đớn của người tôi căm ghét, người mà tôi cho rằng đến để cướp đi những thứ thuộc về tôi.

Sự đau đớn chị phải chịu. Chị biết. Những kẻ trực tiếp gây nên điều đó chị biết biết. Những kẻ gián tiếp mang họa vào cuộc đời của chị biết, trong đó có cả tôi. Chị không tố cáo, không ồn ào bởi chắc bởi chị sợ, chị sợ dáng vẻ khúm núm nhếch nhác của mình bị nhiều người biết, sợ nhất là sự im lặng đến từ những người được coi là gia đình của chị. Không có một ai đến và nói với chị nên làm gì cả.

Bất lực với mọi thứ, không ai kéo chị ra khỏi nỗi u tối ấy cả. Còn tôi, một con người luôn tự cho là mình đúng lại có một ngày tôi phải ân hận vì từng ấy chuyện tôi gây nên cho chị.

Ở cái độ tuổi ngông cuồng với mọi thứ, tôi thách thức bản thân mình với nhiều thứ ngớ ngẩn. Cái nào tôi cũng thử qua. Đến một ngày tôi bị một nhóm người đánh, tôi nhận ra một tên trong chúng, hắn từng bị tôi đánh phải nhập viện. Một đám xúm vào tôi, ấy vậy mà tôi thấy chị, chị chạy đến ôm lấy tôi, sau đó tôi ngất lịm đi mất.

Tỉnh dậy, tôi thấy ba, mẹ tôi, họ là người nhà của tôi, còn người ôm chặt và thay tôi chịu đòn thì lại không thấy đâu. Nghe ba bảo chị ấy không sao, thật ra tôi biết ông vẫn chưa đi nhìn chị, với ông nuôi nấng chị là vì cảm giác thanh thản khi không bỏ rơi ruột thịt là chị mà thôi, người nhà mà chúng tôi nói chỉ có  ông ấy, mẹ tôi và tôi còn chị mãi chỉ là một kết quả không ai mong muốn cả.

Hai mưới mấy năm sống trên đời không một giây phút nào chị được vui vẻ cả, tất nhiên điều này không phải chị nói với tôi mà là tôi thấy ở trong sổ ghi chép của chị.

Năm chị 24 tuổi chị bị ung thư tuyến tụy, tất nhiên là mãi đến khi chị không còn khả năng lao động và được đưa vào trong bệnh viện điều trị thì cả gia đình tôi mới biết.

Có lẽ điều hạnh phúc nhất mà ông trời ban tặng cho chị là để cho tôi đọc được sổ ghi chép của chị, để rồi cuối cùng cũng có lấy một kẻ tiếc thương cho cuộc đời chị.

chua_lanh_5

Sẽ không một ai biết chị mong muốn có một gia đình hơn tất thảy, chị yêu người ba coi chị không khác người dưng là bao, chị yêu người đàn bà không chung dòng máu, đay nghiến, chì chiết vì chị là con vợ trước, chị yêu người em trai từng chỉ mong chị biến mất trên thế gian này. Chị yêu gia đình của người khác hơn cả cuộc sống của chị.

Những ngày tháng cuối đời, tôi ở cùng chị, người duy nhất trên đời này hiểu được lòng chị một cách muộn màng, chị bảo có lẽ tôi là người duy nhất dám yêu chị, chị đáng ghét thế mà. Lúc chị nói vậy, tôi thấy chị hạnh phúc đến lạ, chắc bởi lần đầu tiên có người nghe chị nói.

Chứng kiến chị yếu dần, tôi đau xót cho chị, không phải là kiểu thương hại dành cho một người xa lạ, vốn tôi sinh ra trời không ban cho tôi tấm lòng gặp ai cũng thương xót được, tôi thương chị chỉ vì tôi coi chị là chị gái tôi.

Cuối đông năm chị 24 tuổi, chị mất. Chị đi để lại nỗi ân hận cùng tình thương muộn màng của tôi dành cho chị. Tôi thương chị, một tình thương của người em trai dành cho chị gái, tình thân thứ quà quý giá duy nhất mà tôi cho chị tại những ngày cuối cùng của cuộc đời.

Chị hóa tro bui rồi, mọi đau đớn của chị cũng đã kết thúc, ở cuộc đời khác sẽ không còn điều gì có thể ngăn chị hạnh phúc, Còn những người đã từng hủy hoại cuộc đời chị, từng người rồi cũng phải trả giá.

© Huệ Hoa - blogradio.vn                                  

Xem thêm: Miệng cười nhưng không thể giấu nỗi buồn trong ánh mắt | Radio Tình yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hè còn đến

Hè còn đến

Con đường mùa hè của đứa trẻ còn quê là xuống bếp, lên nhà rồi ra vườn, chạy ra đồng rồi lấm lem ra về. Quãng đường này tôi đã đi mòn mấy mùa hè trước và thêm mùa này nữa cũng coi như trọn vẹn thời học sinh.

Em ra phố

Em ra phố

Sáng nay cô ra phố, Bích Loan thấy nhớ nôn nao chiếc xe bánh mì và câu nói của mẹ, mình chuẩn bị ra phố thôi con, dậy đi. Bây giờ cô cũng đang ra phố đây, cũng con hẻm quen thuộc cũng những ngôi nhà những gương mặt quen thuộc của biết bao người, cũng con phố đã bên cô bao năm tháng ngày xưa, mà sao hôm nay cô thấy thân thương lạ.

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con, dạy biết bao điều Mẹ dạy nhiều, con nhớ bao nhiêu? Lời mẹ dạy, con chẳng thèm giữ Vì lời mẹ cũng chẳng dễ nghe.

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Ai cũng mong vận may của mình sẽ thuận buồm xuôi gió trong cuộc đời, đặc biệt là về mặt sự nghiệp, tài lộc. Ba tháng tới sẽ là khoảng thời gian may mắn đối với bốn con giáp này. Họ sẽ có những chuyển biến tốt hơn, sự nghiệp thăng tiến và họ cũng có thể đạt được sự giàu có bất ngờ. Hãy cùng xem 4 con giáp này sẽ tận hưởng vận may như thế nào trong những ngày tới nhé.

Vượt qua niềm đau

Vượt qua niềm đau

Tôi nhận ra anh cũng thích tôi giống như tôi đã thích anh vậy. Phải chi tôi đủ dũng cảm để nói ra hết mọi chuyện với anh thì giờ đây tôi không phải hối hận nhiều đến vậy.

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Tuổi 22, nơi mà một người trẻ cảm thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ bao la của ước mơ và khát vọng, nhưng cũng không thể tránh khỏi áp lực thời gian và nỗi đau của sự thất bại.

Mơ

Chẳng hiểu sao những ngày đó cô có thể mơ những cái mơ lạ lùng như vậy, toàn là mơ những chuyện quá sức mình, vậy mà cũng mơ được. Vậy là thêm một lần mơ nữa vẫn cứ là mơ chứ cô không biến mơ thành thực được.

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Hiện nay, 5 thể loại sách chữa lành được độc giả ưa chuộng gồm sách khám phá bản thân, phân tích hành vi, kỹ thuật giảm căng thẳng, phát triển kỹ năng sống, kỹ năng giao tiếp.

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Mỗi người một nơi, không ở cạnh nhưng luôn nghĩ về nhau, trái tim của hai đứa trẻ ấy vẫn luôn hướng về đối phương. Người ta hay nói “Xa mặt cách lòng”, giá như nó đúng với câu chuyện này thì hay biết mấy, sẽ không có hai người yêu nhau mà ôm nỗi tương tư như thế.

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Tôi nhớ mỗi tối nằm trong chăn ấm đều thiếp đi khi ngắm nhìn nó cuộn tròn ấm áp bên cạnh cái đèn ngủ bể cá giả sủi khí đưa đẩy những con cá nhựa lên xuống trong ánh sáng mờ màu xanh lam. Có lẽ đó là những năm tháng bình yên, vui vẻ nhất trong tuổi thơ của tôi và nó, cũng là những năm tháng mà tình bạn của chúng tôi gắn bó keo sơn nhất.

back to top