Tất cả những nỗi đau rồi sẽ qua thôi mà
2022-11-15 01:20
Tác giả: Huệ Hoa
blogradio.vn - Cuối đông năm chị 24 tuổi, chị mất. Chị đi để lại nỗi ân hận cùng tình thương muộn màng của tôi dành cho chị. Tôi thương chị, một tình thương của người em trai dành cho chị gái, tình thân thứ quà quý giá duy nhất mà tôi cho chị tại những ngày cuối cùng của cuộc đời.
***
Chị là kết quả của cuộc hôn nhân không tình yêu, khi đến với nhau ba và mẹ chị đã dự định mỗi người một con đường riêng mà không có chị, một đứa con khó chia chác sau ly hôn.
Ngày xưa khi chị mới chuyển đến, tôi không thấy thích chị lắm, thậm chí là ghét cay, ghét đắng. Lúc nhỏ không hiểu cứ trách rằng mẹ đâu sinh cho tôi một người chị nào đâu mà ba bảo tôi phải gọi một con nhỏ quê mùa là chị cơ chứ. Mãi sau này lớn tôi mới hiểu ba là ba chung còn mẹ tôi là mẹ tôi, mẹ chị là mẹ của người khác.
Sống cùng chị bao nhiêu năm tôi mới thấy mẹ chị một lần qua tấm ảnh cũ nát chị giấu ở hộc bàn, chị giấu rất kĩ, chị sợ ba nhìn thấy rồi ba đánh chị, sợ mẹ tôi nhìn thấy rồi làm phật lòng bà. Hồi ấy còn nhỏ quá không nhớ được bao nhiêu chuyện về chị nhưng tôi lại nhớ mãi cái ánh mắt ham muốn yêu thương của chị. Chị mang cái ánh mắt ấy nhìn tôi suốt bấy nhiêu năm chị sống trên đời.
Nhìn chị đáng thương lắm, nhưng không hiểu sao lúc ấy tôi lại ghét chị thế, tôi hùa theo bạn bè nói chị là kẻ ăn bám thừa thãi, không có ba mẹ yêu thương, một kẻ khoác lên người cái mác chị gái tôi mà ăn nhờ ở đậu nhà tôi. Mới đầu nghe thế chị cũng khóc cũng chạy về mách với ba nhưng hình như ông lại không quan tâm đến thì phải, rồi mãi sau này quen dần chị chỉ nghe thôi chứ không còn nói với ông nữa.
Từng ấy năm sống với chị, tôi chưa bao giờ nghe chị cãi lại ba tôi điều gì dù cho thái độ của ông đối với chị không khác gì người dưng. Chỉ cần lời ba tôi nói, chị cũng sẽ “Dạ, Vâng ạ, con sẽ làm, con nghe ba”. Thật lâu sau này tôi mới hiểu, chị không phải tôi, chị sợ không có nhà, chị sợ lại phải mất đi, chị sợ không có người thân, chị sợ phải một mình,…thì ra người chị tôi ghét lại từng đáng thương đến thế.
Người chị đáng ghét của tôi từng bị bạo lực ngôn từ, tôi là một trong những người tham gia vào quá trình đó.
Người chị đáng ghét của tôi từng bị bạo lực học đường, tôi là một trong những người đã chứng kiến cảnh đó. Sự van xin, cầu khẩn, hèn mọn đến đau lòng trong mắt chị. Sự đau lòng ấy là mãi sau này tôi mới cảm thấy được, còn sự việc ngay lúc đó tôi chỉ cảm thấy hả hê bởi sự đau đớn của người tôi căm ghét, người mà tôi cho rằng đến để cướp đi những thứ thuộc về tôi.
Sự đau đớn chị phải chịu. Chị biết. Những kẻ trực tiếp gây nên điều đó chị biết biết. Những kẻ gián tiếp mang họa vào cuộc đời của chị biết, trong đó có cả tôi. Chị không tố cáo, không ồn ào bởi chắc bởi chị sợ, chị sợ dáng vẻ khúm núm nhếch nhác của mình bị nhiều người biết, sợ nhất là sự im lặng đến từ những người được coi là gia đình của chị. Không có một ai đến và nói với chị nên làm gì cả.
Bất lực với mọi thứ, không ai kéo chị ra khỏi nỗi u tối ấy cả. Còn tôi, một con người luôn tự cho là mình đúng lại có một ngày tôi phải ân hận vì từng ấy chuyện tôi gây nên cho chị.
Ở cái độ tuổi ngông cuồng với mọi thứ, tôi thách thức bản thân mình với nhiều thứ ngớ ngẩn. Cái nào tôi cũng thử qua. Đến một ngày tôi bị một nhóm người đánh, tôi nhận ra một tên trong chúng, hắn từng bị tôi đánh phải nhập viện. Một đám xúm vào tôi, ấy vậy mà tôi thấy chị, chị chạy đến ôm lấy tôi, sau đó tôi ngất lịm đi mất.
Tỉnh dậy, tôi thấy ba, mẹ tôi, họ là người nhà của tôi, còn người ôm chặt và thay tôi chịu đòn thì lại không thấy đâu. Nghe ba bảo chị ấy không sao, thật ra tôi biết ông vẫn chưa đi nhìn chị, với ông nuôi nấng chị là vì cảm giác thanh thản khi không bỏ rơi ruột thịt là chị mà thôi, người nhà mà chúng tôi nói chỉ có ông ấy, mẹ tôi và tôi còn chị mãi chỉ là một kết quả không ai mong muốn cả.
Hai mưới mấy năm sống trên đời không một giây phút nào chị được vui vẻ cả, tất nhiên điều này không phải chị nói với tôi mà là tôi thấy ở trong sổ ghi chép của chị.
Năm chị 24 tuổi chị bị ung thư tuyến tụy, tất nhiên là mãi đến khi chị không còn khả năng lao động và được đưa vào trong bệnh viện điều trị thì cả gia đình tôi mới biết.
Có lẽ điều hạnh phúc nhất mà ông trời ban tặng cho chị là để cho tôi đọc được sổ ghi chép của chị, để rồi cuối cùng cũng có lấy một kẻ tiếc thương cho cuộc đời chị.
Sẽ không một ai biết chị mong muốn có một gia đình hơn tất thảy, chị yêu người ba coi chị không khác người dưng là bao, chị yêu người đàn bà không chung dòng máu, đay nghiến, chì chiết vì chị là con vợ trước, chị yêu người em trai từng chỉ mong chị biến mất trên thế gian này. Chị yêu gia đình của người khác hơn cả cuộc sống của chị.
Những ngày tháng cuối đời, tôi ở cùng chị, người duy nhất trên đời này hiểu được lòng chị một cách muộn màng, chị bảo có lẽ tôi là người duy nhất dám yêu chị, chị đáng ghét thế mà. Lúc chị nói vậy, tôi thấy chị hạnh phúc đến lạ, chắc bởi lần đầu tiên có người nghe chị nói.
Chứng kiến chị yếu dần, tôi đau xót cho chị, không phải là kiểu thương hại dành cho một người xa lạ, vốn tôi sinh ra trời không ban cho tôi tấm lòng gặp ai cũng thương xót được, tôi thương chị chỉ vì tôi coi chị là chị gái tôi.
Cuối đông năm chị 24 tuổi, chị mất. Chị đi để lại nỗi ân hận cùng tình thương muộn màng của tôi dành cho chị. Tôi thương chị, một tình thương của người em trai dành cho chị gái, tình thân thứ quà quý giá duy nhất mà tôi cho chị tại những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Chị hóa tro bui rồi, mọi đau đớn của chị cũng đã kết thúc, ở cuộc đời khác sẽ không còn điều gì có thể ngăn chị hạnh phúc, Còn những người đã từng hủy hoại cuộc đời chị, từng người rồi cũng phải trả giá.
© Huệ Hoa - blogradio.vn
Xem thêm: Miệng cười nhưng không thể giấu nỗi buồn trong ánh mắt | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.