Tôi chủ động, cậu dám không đồng ý sao?
2023-10-19 02:15
Tác giả: Kim Cương
Đã 4 năm học cùng nhau nhưng lớp 9-3 vẫn chưa có kỷ niệm nào thật sự đáng nhớ, vì thế nhân ngày 20/10 cô Thy - chủ nhiệm lớp có đề xuất cho các bạn nam lớp 9-3 tổ chức tiệc bất ngờ và chuẩn bị quà cho các bạn nữ lớp 9-3.
***
Cô Thy bước vào lớp và bắt đầu dò hỏi các bạn nam: “ Ô, thế các bạn nam lớp mình đã chuẩn bị gì cho các bạn nữ chưa ý nhỉ?”
Nghe cô hỏi vậy, đám con trai lớp 9-3 bắt đầu rì rào, một bạn nam đại diện trả lời: “ Cần gì phải chuẩn bị làm gì cho mệt cô ơi, bọn em chính là món quà to lớn nhất dành cho các bạn nữ lớp mình rồi ạ!!!!”
Một đứa nói rồi cả đám đều đồng thanh đáp: “ Đúng đó cô ạ, quan trọng là tấm lòng thôi ạ, chứ chuẩn bị quà cáp chúng em sợ các bạn nữ lại ngại không dám nhận.”
Cô Thy nghe đám con trai nói như vậy thì có chút thất vọng xen lẫn tức giận song cô vẫn điềm tĩnh nói: “Cô không yêu cầu các bạn phải làm gì cao sang cho các bạn nữ cả, chỉ là chúng ta mỗi bạn tự chuẩn bị một món quà nho nhỏ rồi bốc thăm tên một bạn nữ trong lớp sau đó tặng bạn là được. Không quan trọng quà to hay nhỏ, cũng không cần quá đắt tiền, cô tin rằng chỉ cần là quà của các em tặng, các bạn nữ lớp ta sẽ sẵn sàng đón nhận và cực kỳ trân trọng những món quà đó.”
Bọn con trai nghe xong thì cũng như tỉnh ngộ, bỗng Đình Hưng – lớp phó học tập của lớp lên tiếng: “Cô nói đúng đó, dù gì cũng học với nhau mấy năm trời, đây đã là năm cuối được học cùng nhau rồi, tớ nghĩ phái nam nhi chúng ta cũng phải làm gì đó cho các chụy đẹp của lớp chứ nhỉ? Tớ thấy ý tưởng của cô cũng không tồi, nên là chúng ta chốt nhé. Mỗi một bạn nam tự mình chuẩn bị một món quà, dù nhỏ hay lớn thì cũng đều phải chuẩn bị. Miễn sao các chụy đẹp của 9-3 vui là được rồi, các chụy đẹp nhỉ?”
Quả nhiên là người có tiếng nói nhất trong đám con trai, được cả đám con trai nể trọng, chỉ với vài câu nói ngắn gọn mà Đình Hưng đã thuyết phục được tất cả đám con trai trong lớp cùng tham gia tổ chức 20/10 và tặng quà cho các bạn nữ. Vì lớp 9-3 có số học sinh nam nhiều hơn số học sinh nữ là 3 bạn nên có 3 bạn không tham gia tặng quà cho các bạn nữ.
Chiều hôm đó, sau khi học bổ túc trên trường xong, các bạn nam lớp 9-3 chủ động dọn dẹp lớp học, bày biện nước uống, bánh kẹo trên bàn để tổ chức một ngày 20/10 thật ý nghĩa cho các bạn nữ lớp 9-3.
Ăn uống xong thì chính là phần mà các bạn nữ mong chờ nhất, đó là phần bốc thăm nhận quà.
Từng bạn nam bốc thăm tên của các bạn nữ rồi tặng cho bạn nữ đó, nhưng chỉ có mỗi Trần Ngọc Quỳnh Chi – lớp trưởng lớp 9-3 chờ mãi mà chẳng có ai gọi tên mình. Khi các lá thăm được chuẩn bị từ trước được các bạn nam rút ra hết thế mà lại không có tên của Quỳnh Chi.
Sắc mặt Quỳnh Chi tối sầm lại, nước mắt trực trào chỉ chờ có ai đó tác động là chảy ra từng dòng. Cô bé nghĩ rằng:“Liệu có phải các bạn ghét mình nên mới không viết tên mình vào lá thăm không?” Cô ngồi lặng một chỗ, nhìn các bạn nữ được bóc quà, khoe món quà của họ với cô mà cô càng thêm tủi thân.
Bỗng có một tiếng người nào đó vang lên: “ Ơ, lớp trưởng Quỳnh Chi sao thế? Sao mặt cậu lại tối sầm lại thế kia?”
Cái giọng ồm ồm đó đích thị là của Quang Vinh – lớp phó lao động của 9-3. Cậu ta nhìn Quỳnh Chi rồi nhìn khoảng trống trên mặt bàn chỗ cô bé đang ngồi thì dần hiểu ra vấn đề: “ Thôi toang, tớ xin lỗi nhé, chúng tớ sơ suất quá, lại để thiếu mất một phần quà rồi.”
“Cái này cũng một phần do lỗi của tớ.” – Đình Hưng nói.
“Sao lại là lỗi của cậu được, dù sao các cậu cũng không cố ý mà.” – Quỳnh Chi mỉm cười chua xót đáp lại Đình Hưng và Quang Vinh.
Thấy Quỳnh Chi như vậy, Đình Hưng và Quang Vinh càng thêm bối rối, Quang Vinh lẩm bẩm: “Cũng tại thằng Quách Huy ấy, đến phút chót rồi lại bảo là rút, không tham gia vì sợ người yêu ghen. Ôi trời ơi, đúng là sao chổi mà!”
Thế rồi Quang Vinh tiến lại gần chỗ Quỳnh Chi vò đầu bứt tai, liên tục xin lỗi.
Đình Hưng cũng tiến đến, nói: Thôi, dù sao thì cũng là sơ suất của ban tổ chức bọn tớ, giờ cho cậu chọn một người để tặng quà cho cậu trong số ba người không tham gia coi như đền bù nhé, được không Quỳnh Chi?”
“Chọn 1 trong số 3 người để tặng quà cho tôi ???” Quỳnh Chi có vẻ hoang mang đáp.
“Ừm, cho cậu chọn 1 trong 3 người trước đó không tham gia do lẻ sĩ số.” – Đình Hưng đáp.
Quang Vinh chen vào: “ Giờ cậu chỉ được chọn một, chọn nhanh lên nào.”
“Ơ, nhưng mà các cậu phải cho tôi biết là 3 người không tham gia đó là ai chứ, tôi có phải các cậu đâu mà biết ai không tham gia trời.” Quỳnh Chi đáp lại Đình Hưng và Quang Vinh bằng giọng điệu ngơ ngác và hoang mang.
“À, tưởng gì, tôi quên mất chưa nói, ba người đó là Hoàng Việt, Hòa Hiệp và Nguyễn Thạc Tùng Anh.” – Đình Hưng đáp.
Quỳnh Chi vừa nghe xong 3 cái tên thì cũng không có gì lạ lẫm vì ba người kia có vẻ hướng nội nên không tham gia nhiều hoạt động của lớp cũng đúng. Nói rồi, Quỳnh Chi nói với Đình Hưng và Quang Vinh: “Là các cậu bảo tôi chọn đó nhé, chứ không phải là tôi đòi hỏi đâu ><”
“Rồi rồi, chọn nhanh lên đi nàng ơi, mất thời gian quá.” Quang Vinh sốt ruột lên tiếng.
“Hừm.....Để xem nào, Hoàng Việt thì là chú họ của tôi, Hòa Hiệp thì tôi cũng tiếp xúc một số lần rồi, còn mỗi Nguyễn Thạc Tùng Anh là tôi chưa từng tiếp xúc bao giờ.” Quỳnh Chi nhanh nhảu phân tích từng người.
“Cô nương ơi, giờ cô chỉ có 1 lựa chọn, cứ chọn bừa đi là được mà, cô có thể ngừng ăn nói sà lơ không vậy???” Đình Hưng có vẻ hết kiên nhẫn đành lên tiếng.
“À thì, cũng phải phân tích xem nên chọn ai để được lợi nhất chứ, hihi. Rồi tôi nghĩ xong rồi, tôi chốt Nguyễn Thạc Tùng Anh sẽ là người tặng quà cho tôi.”
Vừa dứt lời thì Quỳnh Chi tiến đến chỗ Tùng Anh với vẻ mặt hớn hở cùng nụ cười gian manh.
“Tùng Anh ơiiiiii, tớ....” Quỳnh Chi chưa kịp dứt lời thì một gương mặt lạnh như băng quay ra, nói một giọng chán nản : “ Lớp trưởng có chuyện gì cần nói với tôi à, nói nhanh lên được không? Tôi buồn ngủ lắm rồi.”
Quỳnh Chi ấp úng: “À thì... hôm nay lớp chúng ta tổ chức 20/10, do sĩ số lẻ nên có một người chưa nhận được quà, cho nên cậu có sẵn lòng là người... trao món quà đó cho tôi không?”
Đây chính là lần đầu hai người nói chuyện kể từ khi Tùng Anh chuyển từ trường cũ về Trường THCS T vào hai năm trước. Lúc đó, khi Tùng Anh chuyển tới, Quỳnh Chi có tới giới thiệu bản thân và chào hỏi cậu ấy một cách xã giao với tư cách là lớp trưởng để cậu ấy có thể sớm hòa nhập với lớp. Mãi cho đến bây giờ, hai người mới nói chuyện lại với nhau.
Nghe Quỳnh Chi nói xong, mặt Tùng Anh thoáng chút bất ngờ nhưng cũng chỉ buông một từ “Được” đáp lại Quỳnh Chi.
Cô Thy thấy hai đứa nhóc đang trò chuyện gì đó, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên cô thấy hai đứa nói chuyện với nhau. Cô Thy tiến đến cho Quỳnh Chi và Tùng Anh đang trò chuyện nhìn Quỳnh Chi mỉm cười rồi quay sang nói chuyện với Tùng Anh: “Hôm nay Tùng Anh có tham gia tặng quà cho các bạn nữ lớp mình không?”
Tùng Anh đang định gục mặt xuống ngủ, nghe thấy cô Thy hỏi thì cũng trả lời: “Lúc đầu thì em không tham gia ạ, do đủ số lượng các bạn nam rồi ạ.”
“Kệ, đủ thì cũng tham gia với các bạn cho vui, tạo thêm kỷ niệm với lớp cũng được mà Tùng Anh.” Cô Thy nói tiếp
“Đó là lúc đầu thôi cô ạ, còn bây giờ thì em biết phải tặng quà cho bạn nữ nào trong lớp mình rồi ạ.” Tùng Anh vừa nói, vừa hướng mắt nhìn Quỳnh Chi đang đúng cạnh cô Thy.
Cô Thy nghe Tùng Anh nói vậy thì cười tủm tỉm, quay sang Quỳnh Chi cô hóm hỉnh đùa: “ Đấy, sướng nhá, được zai đẹp tặng quà, nhất Quỳnh Chi rồi.” Quỳnh Chi nghe cô Thy nói thì cũng chỉ biết cười, trong đầu thầm nghĩ: “ Là do sơ suất nên người ta mới phải tặng quà cho em thui cô ơi.”
“Thôi, cô không làm phiền hai đứa nói chuyện nữa, thế nhá.” Cô Thy vừa nói vừa đi về phía bục giảng.
Cô Thy vừa rời đi thì Tùng Anh lên tiếng: “Thế lớp trưởng thích gì nào? Để tớ còn biết đường chuẩn bị.”
Quỳnh Chi không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề: “À thì, chỉ cần một con gấu bông nhỏ nhỏ để bàn học thui là được rùi, tớ không cần nhiều đâu.”
“Oke, chốt, mai cậu sẽ có quà.” Tùng Anh lạnh lùng đáp, trên miệng nở một nụ cười đến mê hồn.
Ngày hôm sau, Quỳnh Chi đến lớp với gương mặt hớn hở hơn mọi ngày vì sắp được một món quà mà cô bé thích.
Vì là lớp trưởng nên Quỳnh Chi phải hoàn thành xong hết các nhiệm vụ được giao rồi mới được trở về chỗ ngồi. Khi trở về cô đi qua chỗ ngồi của Tùng Anh, ngầm ra hiệu xem Tùng Anh có giữ đúng lời đã nói hôm trước không. Nhìn thấy điệu bộ của cô bé, Tùng Anh cũng hiểu ý, chỉ về chiếc cặp sách đang treo ở móc bên cạnh bàn, nhằm xác nhận rằng mình đã giữ đúng lời đã nói.
Thấy Quỳnh Chi tiến gần tới chỗ mình, Tùng Anh vội mở cặp ra, lôi ra một chú gấu bông khá to. Quỳnh Chi nhìn thấy chú gấu to gấp 5 lần chú gấu để bàn mà cô bé tưởng tượng thì ngơ ra.
Tùng Anh liền đưa chú gấu cho Quỳnh Chi, nói vội: “Không biết cậu có thích không, nhưng mà tôi dành cả buổi tối để tìm chú gấu này làm quà tặng cậu đó, chúc cậu 20/10 vui vẻ nhé.”
Quỳnh Chi vui vẻ nhận lấy chú gấu, cả khuôn mặt như dãn hết cỡ: “Ui, chú gấu này còn to hơn so với tớ tưởng tượng, tớ cảm ơn Tùng Anh nhé.” Nói rồi, cô bé hớn hở ôm chú gấu bông về chỗ ngồi của mình.
Khi trở về chỗ, cô bé còn nghe thấy tiếng xì xào của các bạn nữ trong lớp: “Ui, biết thế hôm qua tớ đổi chỗ cho Quỳnh Chi thì có phải là giờ tớ nhận được chú gấu bông đó không, tiếc quá đi mất.” – Cô bạn tên Lan Phương nói với giọng tiếc nuối.
Quỳnh Chi nghe vậy thầm cười, cô bé thoáng nghĩ: “ Đúng là 20/10 đặc biệt nhất từ trước đến giờ với mình mà.”
© Kim Cương - blogradio.vn
Xem thêm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu