Tình yêu học trò vẫn mát lạnh như ly trà chanh
2017-08-21 01:20
Tác giả:

Tuổi học trò của mỗi người đều gắn với một ấn tượng khác nhau. Có người nhớ mãi khoảng sân trường ngày xưa đầy nắng, phượng đỏ rơi vào hè khẽ bâng khuâng. Có người không kềm được xúc động khi nhớ về lớp học cuối cùng với bàn ghế, bảng đen cùng thầy cô đáng kính... Còn riêng với tôi, tuổi học trò như song hành cùng rất nhiều kỷ niệm với cô bạn chung lớp tên Ngọc Lan.
Chúng tôi quen nhau vì học chung từ lớp cuối cấp ba. Ngày ấy, lớp tôi rất nghịch ngợm thì Ngọc Lan lại khác biệt với những người xung quanh.Tính tình Lan hiền lành, thuộc mẫu người con gái sống nội tâm, khuôn mặt xinh đẹp cuốn hút. Đã vào niên khóa mới cùng nhau hai tháng, tôi vẫn chưa thể giao tiếp thân hơn với Lan mặc dù tôi là trưởng lớp.
Sống thu mình lại đã gây cho bạn ấy không ít phiền toái. Bắt đầu xuất hiện những trò đùa cười ra nước mắt của các "chuyên gia quấy nhiễu". Mở đầu vào một ngày, sau khi hết giờ ra chơi bước vào lớp, Ngọc Lan hai tay ôm mặt, hét lên khi nhìn thấy quyển vở môn Toán bị ai đó lấy ra đặt trên bàn và bên trên là một lọ mực đen nằm nghiêng, dòng mực chảy dài. Vẻ mặt Lan nửa sắp khóc nửa sợ sệt. Các bạn khác thấy vậy cũng tập trung đến xem. Bỗng có người nhận ra vết mực chảy dài chỉ là miếng giấy bị tô đen rồi cắt ra giống như một dòng chảy, còn lọ mực chỉ là cái lọ không.
Một thời gian sau, Lan lại khổ sở khi thường xuyên thấy một bài thơ tỏ tình kèm một... cánh hoa nhựa hoặc gói cóc, ổi muối ớt trong hộc bàn. Rồi Lan bị tiếp theo trò cột tà áo dài, dán giấy ghi dòng chữ "cần người yêu" vào lưng... Tôi thấy bức xúc nên tìm cách an ủi Lan, đồng thời quyết tìm ra chân tướng sự việc. Mãi sau này tôi mới phát hiện hai chàng trong lớp vì cảm mến Lan, muốn gây chú ý của người đẹp nên bày trò cho vui.

Bạn sẽ hỏi tôi có thiện cảm với Lan không? Chắc chắn là có! Tôi thích Lan từ lần đầu bạn ấy chuyển vào lớp. Lan không học chung suốt ba năm như chúng tôi. Lan chỉ mới vào học đầu năm lớp 12. Tôi cũng trầm tính nên tôi với Lan thân nhau theo một cách khác. Buổi chiều sau giờ tan học, chúng tôi thường đạp xe vòng vòng trên những con đường đẹp nhất của thành phố như đường Võ Văn Tần rợp bóng me cổ thụ hay con đường buồn muôn thuở bên hông Thảo cầm viên. Chúng tôi say mê ngồi kể chuyện nhau nghe trong làn gió mát của hồ Con rùa hoặc ăn uống những món quà vặt Sài thành bên hông trường Minh Khai. Ngày nghỉ, hai đứa đi xem phim hoặc uống nước, nghe nhạc tại công viên Bách tùng diệp... Thân nhau là vậy nhưng tôi với Lan vào lớp phải giả vờ như không có gì để tránh bị chọc ghẹo. Trong nhật ký, từ khi quen nhau tôi gọi em thân thương là" ly trà chanh" của tôi...
Tình cảm học trò của chúng tôi đang êm ả như dòng sông, bỗng dưng vào một hôm nổi sóng. Chưa kịp thi học kỳ hai Lan báo với tôi phải ngừng học để bạn ấy về chăm sóc cha bệnh nặng. Hóa ra Lan chuyển vào ở cùng gia đình người chú ruột còn quê nàng là vùng đất biển Nha Trang tận miền Trung. Mãi đến tận hôm nay tôi vẫn chưa quên lần hai đứa gặp để tạm biệt. Lan nắm tay tôi khẽ nói:
- Tớ mến cậu nhiều lắm. Thời gian qua, học ở đây Lan chỉ có Tuấn là bạn thân. Không biết tớ còn có cơ hội vào học tiếp không? Dù thế nào tớ vẫn rất nhớ cậu!
- Tuấn luôn luôn chờ Lan quay lại với trường lớp, với...
Tôi bỏ lửng câu nói vì như có gì đó dâng lên nghẹn đắng, mắt hai đứa đều cay cay, ngân ngấn nước mắt. Suốt thời gian cuối cấp tôi mang niềm nhớ âm thầm mỗi khi nhìn thấy chỗ trống nơi Lan từng ngồi. Khung cửa sổ nơi đó hết thơ mộng khi không còn mái tóc dài bay theo gió, không còn chút thân thương để ai đó đêm về khó ngủ, tập tành làm thi sỹ nghiệp dư...
Hiện nay tôi bước sang tuổi ba mươi nhưng câu chuyện về cô bạn gái khiến tim tôi rung động biết yêu tuổi mười tám sẽ thiếu sót nếu tôi quên kể lại một chi tiết: cách đây hai năm khi đi du lịch, vô tình vào một quán cà phê trên đường Trần Phú ngoài Nha Trang, tôi gặp lại Lan. Bây giờ cô ấy cùng chồng làm chủ quán này. Lan đã có một đứa con năm tuổi. Cô ấy cho biết vì cha bệnh nặng không qua khỏi nên cô đành nghỉ học để đi làm phụ giúp mẹ nuôi các em. Tôi trở thành bạn tốt của vợ chồng Lan, đồng thời cũng nhận làm bố nuôi của con Lan. Mừng cho người bạn thân ngày xưa có bến đỗ bình yên, còn tôi vẫn phải tiếp tục tìm kiếm một "ly trà chanh" ưa thích cho chính mình...
© Hải Triều - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.