Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tình không bão tố là tình chẳng thương yêu

2013-09-23 08:58

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)

Tình yêu cô và anh hình như là một nhành xương rồng có hoa nhưng đầy gai. Càng yêu lại càng khiến cơ thể tổn thương. Cô biết anh yêu cô nhiều. Và, cô cũng vậy…

***
Cô phát hiện ra anh bỏ gia đình, bỏ cô ở lại.

Cô khóc. Cô không thể đưa anh về. Cô biết làm gì ngoài khóc?

Bé Tâm ít hơn cô 5 tuổi. 17 tuổi hồn nhiên vui tươi. Anh và cô hiểu nhau quá rồi nên có lẽ em ấy cho anh thấy những rung động mới lạ, anh cảm giác mình lại yêu. Và anh đi…

Cô và anh cãi nhau. Anh lúc nào cũng nói cô mãi mãi là vợ, là người anh yêu thương nhất… Nhưng anh không về.

Cô đợi. Đợi ngày này qua ngày khác.

Cô quyết định từ bỏ.

Cô về ăn cơm với bố mẹ chồng, nô đùa cùng các em chồng.

Nhóc nào trông thấy cô cũng reo lên.

Đặt chân nơi này, cô thấy thật sự ấm áp.

Chuông nhà thờ reo, cô đi lễ. Cô cố tỏ ra bình thường. Nhưng nước mắt lúc nào cũng đọng trên mi…Dù anh không còn yêu cô nhưng đối với cô đây vẫn là gia đình của cô, cô kìm lòng, thật không nỡ…
Cô cắt phăng mái tóc dài. Nhuộm nâu đỏ. Để mái hỉ nhi. Xách vali lên đường.

bão tô tình ta

Cô sẽ bắt đầu cuộc sống của chính cô. Yêu thương cô không màng, cũng không dám nghĩ tới nữa… Mấy năm yêu nhau rồi anh cũng bỏ cô đi đấy thôi. Cô giờ chỉ còn là một mảng tối anh không muốn bước vào…

Tàu hôm nay vắng khách, mình cô ngồi một hàng ghế. Giá có chồng ở đây, cô sẽ gối đầu lên chân anh, đánh một giấc ngon lành, kệ cho anh tê chân. Nước mắt cô chảy ra. Yêu anh quá nhiều rồi !
Cô chọn khách sạn nằm ngay sát bờ biển. Tối, cô đeo máy ảnh, tắt điện thoại, thả bộ trên những triền cát. Triều lên sóng lùa vào chân. Những ánh đèn nhấp nháy vui nhộn… Cô chưa bao giờ đi đâu xa mà không có anh, cô không sợ bị lạc, cô luôn thấy an toàn… Thì ra, cô đã dựa vào anh quá nhiều rồi!

Cô ở lại đảo thêm vài ngày, cố mà tận hưởng hương vị cuộc sống trước khi về với thủ đô ồn ào, ngột ngạt và… một mình đối diện với cuộc sống…

Một tuần cô đi, một mình đúng nghĩa. Trở về. Bật điện thoại lên. Rất nhiều tin nhắn của anh, của chị gái anh, cả của mẹ cô, và từ tổng đài báo cuộc gọi nhỡ…

Cô thở dài kéo vali về chung cư.

Hít một hơi thật dài, nơi này chứng kiến bao buồn vui khó khăn cô và anh. Cô biết giấu chúng ở đâu bây giờ?

Cô vặn khóa, đẩy cửa.

Chưa kịp ngước mắt lên, cô đã bị anh ôm chặt. Hơi thở này, bờ vai này, yêu thương này. Đã từng là của riêng mình cô…

-Vợ à, anh yêu vợ, chỉ yêu vợ thôi!

Cô nghẹn ngào, mắt cô mờ đi, giọt nước nào cay khóe mắt cô không ngừng…

Anh về rồi. Về rồi. Nhưng anh đâu chỉ ôm mình cô, đâu còn yêu cô hơn chính bản thân anh, hơn mọi thứ anh có?

Cô viết đơn nhưng anh không chịu ký. Cô yêu anh, nhiều lắm, làm sao cô có thể san sẻ anh với người khác?

Anh nói đã cắt đứt với em ấy. Anh trở về là chồng cô. Anh đi làm. Anh yêu chiều cô. Anh chở cô đi học rồi mới đi làm. Gia đình anh tác động cô, yêu thương cô nhiều hơn… Anh và mọi người làm tất cả để cô lại yêu anh

Cô chưa bao giờ hết yêu anh… Chỉ là, cô chưa thể chấp nhận…


Một năm sau, cô giờ đã là sinh viên năm cuối, anh chuẩn bị ra nước ngoài học nâng cao.

Cô hay trêu anh.

- Nhỡ mấy năm nữa về anh lại dắt theo một thằng cu, gặp em lại bảo “Chào cô đi con, đây là bạn bố” thì sao nhỉ?

- Thì anh mua axit hộ vợ chứ sao.

-  Em không thèm. Lúc đó em sẽ nói “Anh đưa cháu qua nhà em chơi. Chồng em cứ nhắc anh mãi”

- Á à – anh nhéo má cô, ôm cô vào lòng. Tình yêu của cô, bình yên của cô.

Cô không nhớ cô và anh đã vượt qua giai đoạn khủng hoảng đó như thế nào, chỉ biết rằng, họ yêu nhau nhiều hơn,

“Tình không bão tố là tình chẳng có thương yêu, có đôi khi là những dại khờ…”


Anh từng bước dạy cô, dẫn cô biết tự lập tự lo. Bởi khi cô ra trường, ngày lễ tốt nghiệp anh sẽ không thể ở bên cô chia sẻ niềm vui với cô, những  bỡ ngỡ khi bắt đầu đi làm cô cũng phải tự quen. Cô biết, hai năm anh đi, cô sẽ phải vững niềm tin và luôn mạnh mẽ đối diện với cuộc sống.

Vì…

Cô yêu anh!

•    Bài dự thi của Dong Nguyen <nguyenthidong47k1@>




Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.





Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu nhau từ thưở mười hai

Yêu nhau từ thưở mười hai

Vậy đó, đã được gặp người ấy, đã vào tiết học của người ấy là anh cứ bị cuốn đi như đang say giấc nồng vậy, và anh cứ mang theo hết những gì của người ấy trao đến anh trong ngày hôm ấy để cùng vui, cùng hớn hở và cùng bên nhau thiết tha hơn nữa cho những tiết học tiếp theo.

Chuyện của mùa Hè

Chuyện của mùa Hè

Mùa hè xứng đáng là một khoảng thời gian tuyệt vời dành riêng cho một đứa kì dị như tôi vậy. Khi chẳng có gì làm thì có thể nghĩ ra hàng tá kế hoạch riêng cho bản thân.

Tự giận dỗi

Tự giận dỗi

Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại

Cung đàn vang khúc tình ca

Cung đàn vang khúc tình ca

Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

Yêu xa

Yêu xa

Dù chỉ là một cuộc hẹn ngắn ngủi, nhưng mỗi lần được ở bên nhau, chúng tôi đều tận hưởng từng khoảnh khắc và tận dụng thời gian để tận hưởng hạnh phúc. Những kỷ niệm đẹp và những giây phút ngọt ngào ấy đã giúp chúng tôi cảm thấy động viên và tiếp tục bước đi trên con đường yêu xa.

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Cổ nhân có câu: “Hổ báo không thể cưỡi, lòng người cách một tầng da bụng”.

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

back to top