Tiếng vọng tuổi thơ
2014-07-02 07:27
Tác giả:
Cứ vào mỗi buổi sáng, tôi thích nhất là được chạy trên đôi chân trần, băng qua mấy cánh đồng vẫn còn thơm nồng mùi sữa của bông lúa non đang căng tràn nhựa sống, màu xanh trải dài hút tầm mắt như một tấm thảm khổng lồ đang bồng bềnh trong cơn gió sớm ban mai tuyệt đẹp, những giọt sương còn đọng lại trên lá sau một đêm ấp ủ bao nhiêu là mộng đẹp. Tôi hít một hơi thật sâu, thật dài và bất chợt có một cảm giác khó tả đang len lỏi trong tôi, thấm sâu vào từng tế bào, xuyên vào máu và chạy thẳng vào tim. Tôi gọi đó là hạnh phúc. Chúng tôi vui đùa, kể cho nhau nghe những giấc mơ mình vừa thấy đêm qua, tâm sự chuyện học hành. Trong nhóm của tôi có đứa bốn, năm, sáu, bảy tuổi đến từ các gia đình khác nhau trong xóm. Vậy mà chúng tôi xem nhau như anh, chị em trong gia đình, đứa nào có đồ chơi đẹp là cho cả nhóm chơi cùng, có quà, bánh là chia sẻ cùng nhau.
Vào mùa lúa chín, một màu vàng óng phủ khắp cánh đồng, mấy chú chim bay về ríu rít. Cô, bác nông dân thu hoạch lúa đông vui, rộn ràng. Ôi thương làm sao những con người chỉ biết “ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” quanh năm tần tảo. Họ sống và làm việc đồng án cùng bà con thắm đượm tình làng nghĩa xóm. Buổi chiều, khi mọi người đã đem lúa về nhà thì cũng là lúc chúng tôi tan trường. Tôi vội cất tập sách xong là chạy thẳng ra đồng cùng lũ bạn, đứa thì cưởi trâu huýt sáo, đứa thì thả diều, một nhóm bạn vội chạy bẻ bông sậy chơi trò trận giả. Tôi lắng nghe cái mùi thoang thoảng của cỏ rạ thơm nứt lòng đang hòa quyện trong gió, tôi đắm chìm trước màu vàng của những cây rơm vừa tuốt lúa xong. Bất chợt, tôi bị đánh thức, thoát ra khỏi thế giới riêng của mình bởi bài đồng dao quen thuộc.
“Dung dăng dung dẻ
Dắt trẻ đi chơi
Đến ngõ nhà trời
Lạy cậu lạy mợ
Cho chó về quê
Cho dê đi học
Cho cóc ở nhà
Cho gà bới bếp
Ù à ù ập
Đóng sập cửa vào”.
Chúng tôi đùa giỡn, hát ca làm chấn động cả bầy chim đang bay về tổ sau một ngày tìm mồi chăm chỉ.
Rồi tháng mưa lại về, nó mang theo bao nhiêu là cảm xúc, xao xuyến và khó gọi thành lời. Ngày ấy, chúng tôi thường rủ nhau tắm dưới những hạt mưa mà tôi gọi đó là “ hạt ngọc của tạo hóa”. Sở vĩ, nó được gọi là ngọc vì giọt nước mưa trong suốt, long lanh và nó đẹp biết bao khi có những trận mưa rào vội đến rồi vội đi. Lúc ấy, nó giống như viên kim cương lấp lánh trong cái nắng yếu ớt của nắng chiều vàng nhạt. Chúng tôi thích nhất là ngửa mặt lên trời, nhắm nghiền mắt lại, để mặt cho từng hạt mưa rơi khắp người. Cũng chính lúc ấy, tôi thấy yêu tha thiết cái mảnh đất này và cả cha mẹ tôi nữa. Tôi thầm cảm ơn họ đã cho tôi sự sống và tài sản quý giá nhất đó chính là ngày mai đang đợi chúng tôi chinh phục phía trước.
Tuổi thơ cùng đám bạn nhỏ trong ngôi làng hiền hòa của tôi là thế đấy. Nó rất bình dị mà đáng yêu, chân chất mà dạt dào tình nghĩa. Làm sao tôi có thể quên một thời lớn cùng nhau, cùng chơi đùa, nghịch ngợm mà quên cả cơm chiều, cùng đội mưa về nhà sau những giờ tan học, để rồi tập sách ướt sủng và bị mẹ đánh đòn nhưng lòng mẹ đau hơn bao giờ hết. Rồi mẹ an ủi tôi: “Mai mốt có muốn tắm mưa thì về nhà rồi tắm chứ không được như vậy nữa con nhé! Kẻo bị bệnh thì mẹ lo lắng!” Tôi vội ôm mẹ và nói: “Con xin lỗi mẹ. Con sẽ nhớ lời mẹ dặn”. Ai cũng có một tuổi thơ cho riêng mình. Cho dù nó không hoàn hảo thì bạn cũng đừng nên xem nhẹ vì nó là một phần ý nghĩa trong cuộc sống hiện tại và tương lai.
Giờ đây, chúng tôi đều đã trưởng thành, ai cũng có cuộc sống riêng, hướng đi riêng cho mình. Nhưng tôi tin chắc là vẫn còn đó bao nhiêu là kỷ niệm của tháng ngày hồn nhiên, vui vẻ trong tiếng cười khúc khít mà không một ai muốn lãng quên. Tuổi thơ, đó là hành trang quý báu cho tôi bước tiếp những chặn đường vẫn còn lắm chông gai phía trước. Nó là một miền kí ức đẹp để tôi tìm về, thả lòng mình vào đó và được bay theo tiếng sáo diều vi vu trên nền trời xanh thẫm.
• Yên Nhiên
MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.