Tiếng thở của đêm
2013-12-13 05:26
Tác giả:
Đều đặn và day dứt, tầm khoảng 11, 12 giờ là những tiếng rao đêm bằng những âm thanh yếu ớt, nhưng đủ sức khuấy động màn đêm trầm lặng, rồi xa dần và lọt thỏm vào hư không. Có lẽ như đêm là nơi trú ngụ và lan tỏa của những tiếng rao ấy.

Như một thói quen, đêm nào tôi cũng thức chỉ để nghe tiếng rao của xe bánh bao. Đến mức hôm nào không nghe được lại có tâm lý thấp thỏm chờ mong. Dẫu biết rằng, với cái thành phố Huế nhỏ bé và trầm tư này, cái giờ đó chẳng còn mấy ai đi ra ngoài, nói chi là thức dậy để mua bánh bao. Cũng đôi khi có những sinh viên thức khuya học bài mới mua vài cái, nhưng đó cũng chỉ là cơ hội nhỏ nhoi. Thế mà đêm nào vẫn thế, vẫn tiếng rao ấy đi vào con hẻm trước cổng.
Hình ảnh chiếc xe máy cà tàng chở bánh, khói nghi ngút phả ra từ cái nồi lớn cùng với mùi thơm thật dễ chịu, đám bụi than hồng lấp lánh chập choạng những đốm lửa trong đêm, đi tới đâu cũng “…bánh bao, bánh bao đây, bánh bao nóng, bánh bao đây…”. Cứ thế len lỏi các con phố, ngõ hẽm rồi khuất dần, chỉ còn lại tiếng vọng của những tiếng rao trầm buồn.
Tưởng chừng như những tiếng rao đêm sẽ chết hẳn trong sự sôi động, tấp nập và ồn ào của phố. Thế nhưng, đêm và những tiếng rao lặng lẽ nương vào nhau, ngưng thành từng giọt và từ từ chạm khẽ vào những giấc ngủ bình yên.
Hình ảnh những con người và tiếng rao khắc khoải trong đêm đã đánh thức những suy nghĩ trong tôi, để lại những dư âm rất dài trong tâm khảm. Trong bức tranh tối sáng mờ ảo của màn đêm, có những tiếng rao vang lên từ đáy sâu tâm hồn, những âm hưởng ấy hòa quyện vào nhau tạo sự đồng vọng trong những tâm hồn. Có lẽ Huế níu giữ lòng người bởi những tiếng rao như thế. Những “tiếng thở” ấy, đã làm nên vẻ đẹp Huế nhiều dư âm.
• Gửi từ Phan Ly Na Huỳnh <huynhphanlyna@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.


