Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thương một người là khi...

2019-03-18 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Người mình thương thương người khác, bản thân biết rõ nên từ bỏ, nhưng chẳng hiểu sao vẫn cố chấp đi lặng lẽ phía sau, chờ đợi một lúc nào đó mệt mỏi họ quay lại nhìn mình. Nhưng có những sự thật rằng, dù trên con đường ấy chẳng còn ai khác ngoài ta thì ta vẫn không phải sự lựa chọn của người đó.

***

Bạn đã bao giờ biết rõ rằng mình ngốc nghếch mà vẫn cứ chấp nhận chưa?

Cho dù là người thông minh đến đâu, cứ đối diện với tình cảm tự dưng ta trở nên ngu ngốc đến vô cùng.

Cho dù là người lý trí đến đâu, cứ đối diện với tình cảm tự dưng ta trở nên cực kì yếu đuối.

Có một số người, cho dù có thể mạnh mẽ vượt qua vô vàn những bão giông, nhưng chỉ cần nhớ đến một đoạn kí ức buồn mang tên một người thì bất giác rơi nước mắt. Chúng ta trải qua những cảm xúc thơ ngây của những rung động đầu đời; trải qua những nhớ nhung, hờn giận, vui buồn bất chợt của lần đầu biết yêu; trải qua những thương tổn, những nỗi đau khi dành hết niềm tin, hi vọng cho ai đó để đổi lấy vô vàn những mảnh vỡ của niềm tin bị phản bội. Tất cả những cung bậc cảm xúc đó khiến cho chúng ta trưởng thành, chai sạn hơn. Thậm chí, đôi khi chúng ta còn tự hỏi, liệu trái tim của chúng ta còn đủ chỗ cho ai đó sau tất cả những vết thương ấy hay không?

blog radio, Thương một người là khi...

Tình cảm là một thứ gì đó rất phức tạp, bởi thế, cho dù đau đớn thế nào, tự dưng đến một lúc nào đó ta vẫn lại mở lòng một lần nữa, đón nhận một ai đó bước vào cuộc đời mình, đi chung con đường với mình. Có thể, chính ta cũng không thể biết rằng người đó có bỏ ta lại trên con đường đó không hay nắm tay ta đi tới cuối con đường. Nhưng sau những bước đi đầu tiên đầy do dự, thì ta vẫn quyết định tiến về phía trước.

Không phải tình cảm nào cũng có những kết thúc tốt đẹp, và không phải câu chuyện nào cũng là của hai người cùng viết. Có những thứ tình cảm mình biết rõ chẳng có kết quả, nhưng lại cứ cố chấp đuổi theo. Tôi từng đọc một cuốn sách nói về những người sống ở Xiberi trong cảnh ngày đêm không phân biệt, bởi thế họ cứ mãi đi về biên giới phía Nam để kiếm tìm sự sống, kiếm tìm ánh sáng. Nhưng cuối cùng, kết quả họ nhận được chỉ là cái chết, không hơn. Thế mà họ vẫn đi, vẫn cố chấp theo đuổi một câu trả lời không có thực. Chúng ta cũng vậy, đã từng cố chấp thương một người chẳng thương mình.

Cảm giác thương một người dù biết người đó không thể thương mình là một cảm giác cực kì ngu ngốc. Biết là ngu ngốc nhưng bản thân là chẳng thể dừng. Đôi khi, việc tìm kiếm một bóng hình trở thành thói quen, việc trông đợi một cái ngoái nhìn trở thành niềm mong mỏi. Đôi khi, bản thân bất giác nở nụ cười phía sau ai đó, dụ nụ cười của họ dành cho ai khác chẳng phải mình. Để rồi, ngốc nghếch nhìn người mình thương thương người khác.

blog radio, Thương một người là khi...

Cảm giác nhìn người mình thương thương người khác là một cảm giác cực kì buốt nhói. Biết là đau những vẫn không thể ngăn bản thân mình để tâm. Đôi khi, chỉ cần ai khác nhắc đến tên người đó lại khiến tim mình hẫng nhịp. Đôi khi, bất giác cảm thấy ghen dù biết rõ mình chẳng được quyền ghen. Người mình thương thương người khác, bản thân biết rõ nên từ bỏ, nhưng chẳng hiểu sao vẫn cố chấp đi lặng lẽ phía sau, chờ đợi một lúc nào đó mệt mỏi họ quay lại nhìn mình. Nhưng có những sự thật rằng, dù trên con đường ấy chẳng còn ai khác ngoài ta thì ta vẫn không phải sự lựa chọn của người đó.

Thế nhưng, tôi nghĩ rằng, một mối quan hệ rõ ràng vẫn là một mối quan hệ hạnh phúc hơn cả. Ví như ta thương một người không thương mình, ta có thể gọi nó bằng hai chữ “đơn phương”; ta thương một người cũng thương mình, ta có thể gọi nó bằng hai chữ “song phương”; nhưng đôi khi có những mối quan hệ được tạo ra bởi chính sự mập mờ do dự của trái tim mà đến bản thân mình còn chẳng thể định danh được nó.

Có một thứ tình cảm chẳng phải bạn, chẳng phãi yêu, càng không phải người dưng… ta chỉ có thể gọi nó là một mối quan hệ lưng chừng. Mà cái gì lưng chừng thường khiến người ta day dứt nhất. Chúng ta vốn là con người của cảm nhận, nhưng đôi khi ta lại hồ nghi cảm nhận của chính mình.Bản thân nửa muốn tin tình cảm của người đó, vừa lo sợ bản thân ngộ nhận. Bản thân vừa muốn giữ người đó lại, vừa chẳng biết người đó có muốn ở lại bên mình hay không. Bản thân vừa muốn bắt đầu, nhưng lại sợ hai chữ “kết thúc”. Thế rồi, ta phân vân, ta do dự, ta chần chừ không nói. Để rồi, cái gì lưng chừng thì cũng đến lúc rơi xuống vực, tự dưng ta tiếc nuối, ta hối hận, ta tự trách bản thân mình tại sao không kéo cái tình cảm lưng chừng ấy lên khỏi bờ vực để mà nắm lấy? Bởi thế, thứ tình cảm lưng chừng như một vết sẹo dài của quá khứ khiến người ta day dứt nhất mỗi khi nhắc lại.

Thương một người cũng thương mình là thứ tình cảm hạnh phúc nhất mà cũng là đau đớn nhất. Hạnh phúc khi tình cảm của mình được đáp lại, được nắm tay ai đó vượt qua những con đường khác nhau, có gập ghềnh sỏi đá, có bằng phẳng bình yên. Có những buổi sáng thức dậy mỉm cười khi nhớ đến một cái tên, một nụ cười, một ánh mắt; có những buổi tối trước khi đi ngủ, thấy an yên khi được nghe một giọng nói, chia sẻ một tâm tư, vứt bỏ những gánh nặng sau một ngày mệt mỏi. Nhưng chẳng có cái gì luôn vận hành đúng theo quy luật của nó, chẳng có cái gì tuyệt đối tồn tại trên đời.

blog radio, Thương một người là khi...

Trái đất tự quay quanh trục còn có lúc chậm lúc nhanh ; trăm ngàn hạt mưa rơi còn có hạt bốc hơi khi chưa kịp chạm đất thì hai trái tim trong hai con người khác biệt không thể nào luôn luôn đồng điệu. Bởi thế, đến một lúc nào đó giữa hai người không thể tìm được tiếng nói chung, sẽ có những cãi vã, giận hờn. Đôi khi, chúng ta chọn cách im lặng đợi sóng gió qua đi, nhưng tôi từng đọc được rằng “sóng gió quá nhiều sẽ làm tan vỡ một mối quan hệ, còn bình lặng quá sẽ làm tan chảy một mối quan hệ”. Bởi thế, có những khoảng lặng kéo dài sẽ khiến cho hai người bình lặng mà xa. Kết quả của một mối tình “song phương” thực ra vốn phụ thuộc vào cách giải quyết sóng gió của hai cá nhân khác biệt. Vốn dĩ chẳng có ai sinh ra đã hợp nhau, chỉ cần một chút thấu hiểu, một chút cảm thông, một chút sẻ chia để có thể thương mãi một người cũng thương mình.

Con người chúng ta luôn sống trong vô vàn mối quan hệ, vô vàn mâu thuẫn, mâu thuẫn giữa tin tưởng và mất lòng tin, hi vọng và thất vọng, gắn kết và đổ vỡ… nhưng dù như thế nào ta vẫn chấp nhận liều mình đánh đổi. Đời người vốn là một canh bạc, không cược sao biết mình thắng hay thua? Bởi dù trải qua trăm ngàn kiếp người, chúng ta vẫn không thể sống thiếu yêu thương.

© Phương Duyên – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đừng lựa chọn khi ta không nguyện ý

Đừng lựa chọn khi ta không nguyện ý

Thế gian luôn công bằng ở chỗ, ai cũng sẽ có một cơ hội để sống, và sống như thế nào: trọn vẹn cũng được, tương đối cũng chẳng sao, sai lầm đánh mất cơ hội sẽ không ai trách. Chỉ hy vọng một điều, đừng để bản thân sống trong lựa chọn không nguyện ý muốn của chính mình.

Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 2)

Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 2)

Gió luồn nhẹ qua khung cửa mở hé, mang theo hương ngai ngái của lá khô, một chút nắng nhạt đầu ngày và tiếng chim ríu rít đâu đó sau vòm cây. Cơ thể anh mệt hơn, đầu hơi choáng, đôi chân không còn nhanh như trước. Nhưng lạ thay…tâm anh rất nhẹ.

Đứa trẻ đi tìm mảnh ghép còn thiếu

Đứa trẻ đi tìm mảnh ghép còn thiếu

Cái định nghĩa gia đình thật khó nói cũng thật dễ nói, có rất nhiều định nghĩa làm nên một gia đình và quan trọng là chỉ cần chúng ta coi đó là gia đình thì đó đã là gia đình rồi.

8 khoản đầu tư khôn ngoan nhất đời người: Lợi nhuận không chỉ là tiền bạc

8 khoản đầu tư khôn ngoan nhất đời người: Lợi nhuận không chỉ là tiền bạc

Bạn là người sẽ dành nhiều thời gian nhất cho chính mình và góp phần vào mọi thứ xảy ra trong cuộc đời bạn. Dưới đây là những khoản đầu tư tốt nhất cho bản thân, giúp chúng ta ngày càng hoàn thiện mình.

Yêu và lấy người yêu cũ của bạn thân

Yêu và lấy người yêu cũ của bạn thân

Nghĩ đến cảnh họ gặp lại, cùng nhau ôn lại chuyện cũ, tôi không khỏi lo lắng. Người ta bảo, “tình cũ không rủ cũng đến”, huống chi đó lại là tình đầu, kéo dài suốt 7 năm thanh xuân. Tôi tin anh, nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi bất an.

Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 1)

Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 1)

Anh ngồi thừ ra, cảm giác như vừa phát hiện một vết nứt nhỏ trên tấm kính mà mình vẫn ngỡ là nguyên vẹn. Một cảm giác khó chịu, âm ỉ, không rõ hình dạng. Anh đưa tay lên ngực. Không đau. Không mệt. Không gì cả. Nhưng chính sự bình thường tuyệt đối ấy lại khiến anh thấy lo lắng một cách vô lý.

Hạnh phúc khi được làm mẹ

Hạnh phúc khi được làm mẹ

Câu nói của ba vẫn còn in sâu trong đầu mẹ: "Em đã quá vất vả rồi, và cảm ơn em đã mang con đến bên anh". Điều mẹ vui mừng không phải vì con là con trai để hoàn thành tâm nguyện của bà nội mà vì mẹ đã được làm mẹ. Điều mà từ rất lâu rồi mẹ luôn mong chờ.

Em đừng tiếc

Em đừng tiếc

Có đến ắt có đi, có được ắt có mất, mình hãy thấy mình còn hạnh phúc và sung sướng hơn gấp vạn người, vì mình có một thân thể khỏe mạnh và lành lặn mình có một trí óc minh mẫn để tiếp tục làm việc.

Xóm vắng

Xóm vắng

Đêm đầu tiên về quê bao giờ cũng không dễ ngủ. Tôi nằm nghe tiếng dế gáy trong đêm, tiếng con chàng chạc rên rỉ bên bờ tre già và suy nghĩ về Thanh rồi thao thức mòn mỏi đến hơn nửa đêm mới thiếp đi.

Người giữ lửa

Người giữ lửa

Mẹ đã sống cả đời giữa hai ngọn núi: một tình yêu không thành, và một tình nghĩa không gọi tên. Bà yêu mà không dám thừa nhận. Bà nuôi anh lớn bằng cả trái tim run rẩy vì sợ bị ghét, sợ làm sai.

back to top