Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tháng năm không ở lại

2014-02-17 01:00

Tác giả:


Café Blog - Năm năm nữa, khác lắm. Một đời người, năm năm nữa sẽ cần phải có điểm tựa cho gia đình. Tóc sẽ mỏng đi, mặt mũi sẽ già thêm, tâm hồn sẽ điềm tĩnh, chỉ hi vọng gặp lại, sẽ mỉm cười thật nhiều. Dù rằng ngàn vàng không mua được điều biết trước, nhưng tại sao không hi vọng về những điều tốt đẹp chứ.

***
Năm năm trong suốt cuộc đời của con người ta chắc có lẽ không quá dài, cũng chẳng quá ngắn, nhưng là quãng thời gian vừa đủ để đi qua nhiều trải nghiệm, đủ để lớn một phần trẻ con của quá khứ, đủ để già dặn cả tâm hồn, và có thể lắm, đủ để ngước nhìn lại chỉ thấy mọi nhứ chỉ mới bay qua trong chớp mắt…Năm năm trước, và năm năm tới…chắc sẽ đổi thay nhiều!

Năm năm trước, tôi bước vào giảng đường đại học một cách non nớt và chập chững hệt như đứa trẻ tập đi. Với một đứa lớn lên ở miền Trung – nơi mà nghèo đói vẫn cứ là chủ đạo, thì Hà Nội với tôi ngày ấy lung linh, phồn hoa, đô hội. Hà Nội khi ấy đầy mới mẻ, đầy hăm hở, đầy sợ sệt. Nhớ buổi học đầu tiên, tôi ngồi nhầm giảng đường, chờ mãi chẳng thấy ai tới lớp, mãi sau mới biết mình đến đúng số phòng mà nhầm khu nhà. Nghĩ lại, cái sự nhầm lẫn trẻ con ấy hóa ra đều do duyên số con người ta cả, nhờ nó mà tôi quen được cô bạn duy nhất của lớp, rồi thành bạn thân ngay từ ngày ấy. Dù sau này, mỗi đứa được phân vào một khoa, nhưng những thứ thuộc về ngày đầu tiên vẫn luôn đáng trân trọng, gìn giữ.

tháng năm không ở lại

Năm năm trước, tôi gánh ưu tư của mẹ đi khắp nẻo đường Hà Nội. Người như già đi nhanh chóng, những nếp nhăn trên khuôn mặt dầy hơn, và mái tóc đã thưa đi nhiều kể từ ngày tôi bước chân ra thế giới mới đầy cám dỗ, còn tôi thì mãi mãi được bao bọc từ ngày con bé, để rồi ra ngoài này, cứ như đứa trẻ lần đầu được thả vào một công viên khổng lồ, dễ bị sa vào những món đồ chơi đầy màu sắc, mà quên lúc trở về.

Gần hơn của năm năm trước, tôi là cậu thanh niên mới lớn đầy hăm hở và nhiệt huyết, sẵn sàng xông pha chỗ này, chỗ kia. Bộc trực và thẳng tính, rồi còn hay nóng tính…để rồi có những chuyện đã qua, có những thứ đã kể, có những người đã từng, và bản thân tôi có lúc chui vào một góc khóc nức nở một mình. Ngày ấy tôi nghĩ nước mắt con trai thật hèn yếu, nhưng mãi sau này tôi mới biết, nước mắt con trai là của những kìm nén như vỡ tung ra khi chẳng còn chịu đựng nổi nữa. Họ giấu mình vào một góc, chẳng muốn kể cho ai, để rồi sau khi mọi thứ đã khô vắng, tự thân, họ thấy thanh thản, yên bình.

Gần hơn nữa của năm năm đã qua, tôi đã từng yêu say đắm một người (và tất nhiên là thỉnh thoảng có rung rinh một vài người), cũng từng được nghe nhiều nước mắt khổ đau của bạn bè mỗi khi có chuyện tan vỡ. Hay từng nghe chính bản thân cần một người trò chuyện, sẻ chia những tâm sự. Đủ để tôi của hiện tại, không còn cho phép đưa những lời hẹn ước, thề thốt, hay những ước mơ màu hồng vào chuyện tình cảm, bởi lẽ, vốn trên đời chẳng có điều mãi mãi, chỉ là lòng người bền được đến bao lâu. Đủ hơn để tôi nhận ra, nếu yêu một người mà không được đáp lại, thì đừng bao giờ ngừng yêu họ. Và thấm thía hơn để tôi biết rằng, nếu biết tha thứ, người ta sẽ mạnh mẽ gấp bội phần (bởi khi ấy, họ có thể dễ dàng đi qua những nỗi đau mà vẫn vững tin vào cuộc sống).

Trong năm năm ấy, tôi thấy hạnh phúc vì mình đã đi qua nhiều thứ mà không phải hối hận, đã sống hết mình quãng đời sinh viên thật đẹp, đã không uổng phí quãng thời gian đẹp nhất đời người. Hạnh phúc vì biết sẻ chia với thật nhiều người, thậm chí có khi chỉ là người vô gia cư, hay người chưa bao giờ biết mặt. Hạnh phúc vì đã từng đi qua những vấp ngã mà vẫn bình yên, bởi tuổi trẻ là lúc người ta được phép vấp ngã, và có cơ hội sửa sai, làm lại từ đầu…

Năm năm tới…

dòng thời gian, dòng đời

Ảnh minh họa

Hôm qua là lần từ lâu lâu rồi, tôi không đi lang thang đêm Hà Nội, lướt qua những con phố nhỏ với ánh đèn đường vàng vọt, u tịch. Hà Nội của đêm qua rét ngọt, thỉnh thoảng có chút mưa phùn bay bay nhòe mắt kính. Tôi với đứa bạn (đứa bạn thật kỳ lạ, mà chắc sau này tôi sẽ kể lại) đi qua đủ thứ. Từ cái mùi thơm thơm của bát canh nấm lúc mới mang ra, tới ngồi uống bia rồi rét cứng người, rang va vào nhau cầm cập ở Tạ Hiện, ngắm người ta sống một góc ồn ào về đêm thật tuyệt…rồi thì kéo nhau vào góc ấm ấm, đẹp đẹp ở một quán café mà tôi hay ngồi. Đồ uống không ngon, nhưng ngồi nghe đứa bạn thong thả kể chuyện ngày xưa, ước muốn bây giờ, nhắc lại chuyện cũ,…tôi bất giác mỉm cười. Cười vì cái đồ khó tính ấy lại tin tưởng tôi để tâm sự nhiều thứ, cười vì cái cảm giác yêu quý vô cùng chất giọng Quảng Bình của nó, cười vì đứa thấy đứa bạn ngồi đối diện tôi cũng có quãng thời gian đã qua thật đầy ắp, và bất giác, cứ muốn dang tay che chở cho nó, mặc dù bản thân thì rét run cầm cập….

Chúng tôi cũng nói về năm năm tới của mình, và câu hỏi thì mãi chỉ là “chẳng biết năm năm tới chúng mình sẽ thế nào”…Tôi chỉ muốn, đứa bạn tôi tìm được người thật tốt để yêu thương, được bay nhảy thật nhiều trước khi lỡ mất tuổi trẻ, và nếu nó có thảnh thơi, cứ hè đến, để dành được tiền tiêu vặt, tôi sẽ vác ba-lô lên, kéo nó đi du lịch bụi với mình khắp nẻo đường. Tôi chỉ muốn bạn tôi không còn phải khóc nhiều vì những điều tổn thương “vặt vãnh” nữa, nhưng cũng đừng bị thay đổi nhiều quá, cứ nhẹ nhẹ, nữ tính thế này là ổn rồi. Và vì đứa bạn tôi sắp đi xa (chắc thế), chỉ mong nó được suôn sẻ và bình yên, nhớ Hà Nội quá thì về đây, về đây với tôi, để được lang thang phố phường, rồi về nhà đánh một giấc mệt nhoài…để được trẻ lại. Bởi mọi tổn thương rồi cũng sẽ lành, bởi tôi biết đâu đó người ta vẫn nói rằng “Hãy cứ tin chắc rằng trên quãng đường phía trước của bạn... Sẽ có ai đó, dù vô tình hay cố ý... Sẽ trở thành động lực giúp bạn quên đi quá khứ không vui và làm lại từ đầu”.

Năm năm nữa, khác lắm. Một đời người, năm năm nữa sẽ cần phải có điểm tựa cho gia đình. Tóc sẽ mỏng đi, mặt mũi sẽ già thêm, tâm hồn sẽ điềm tĩnh (hoặc cứ bô lô ba la thế này cũng tốt), chỉ hi vọng gặp lại, sẽ mỉm cười thật nhiều. Dù rằng ngàn vàng không mua được điều biết trước, nhưng tại sao không hi vọng về những điều tốt đẹp chứ.

Bất giác tôi tưởng tượng năm năm tới, gặp lại đứa bạn trong một chiều Hà Nội mùa thu đầy nắng, vẫy tay, mỉm cười, và ánh nhìn long lanh sau mắt kính.

•    Gửi từ Trung Dương




Click vào đây để tìm hiểu về tuyển tập mới nhất của blogviet.com.vn


Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top