Tháng 9 về nhớ một chuyện tình xưa
2017-09-11 01:26
Tác giả:

Mình và bạn ấy đi cùng nhau cũng được một năm rưỡi, khoảng thời gian không dài, cũng chẳng ngắn. Nhưng tính thời gian mà hai đứa quen biết nhau đến nay đã được mười hai năm. Mình và bạn trước khi trở thành người thương thì đã là bạn bè, thậm chí có thể gọi là bạn thân.
Ký ức của mình về bạn hân hoan có, đau lòng có, hạnh phúc có. Trong suốt một năm rưỡi đó, tình cảm của bọn mình nhẹ nhàng đến mức không có lấy một cuộc cãi vã thật sự, có chăng chỉ là sự giận dỗi hay im lặng. Và đương nhiên, luôn là mình giận bạn ấy. Mình không nghĩ sự giận dỗi của mình là vô lý, vì trái tim con gái có những lý lẽ rất riêng. Nhưng với bạn ấy, mình e rằng bạn đã nghĩ mình luôn giận dỗi vô cớ. Nhưng bạn gần như chưa từng thể hiện bất cứ thái độ quá đáng nào đối với mình, bạn chấp nhận sự vô lý ấy hết ngày này qua ngày khác.
Nhìn bạn, mình đã nghĩ nhất định sẽ cưới bạn, vì một người thương mình như vậy, nhường nhịn mình như vậy, thật sự sẽ rất khó để gặp được người thứ hai trong đời. Mình đã luôn cho rằng, mình gặp bạn là đúng người, đúng thời điểm, và mình thầm cảm ơn trời vì đã se mối lương duyên giữa bạn với mình.
Một năm rưỡi thương nhau, bọn mình chỉ được gặp mặt nhau chưa đến ba tháng. Nhưng mỗi lần gặp mặt lại dính với nhau như hình với bóng. Hồi đó, 8h rưỡi mình mới vào làm nhưng ngày nào mình cũng dậy từ sớm, sửa soạn xinh đẹp rồi đợi bạn đến đón đi ăn sáng. Mình thực sự không phải kiểu người quan tâm đến bữa sáng hơn giấc ngủ nhưng vì bạn, ngày nào mình cũng vui vẻ dậy sớm để ra ngoài hít thở khí trời. Bởi vì với mình, được đi cạnh bạn là đủ vui rồi. Mãi sau này mình mới biết, nhà bạn cách chỗ mình ở khá xa, và bạn tuyệt nhiên không phải người thích dậy sớm. Điều đó làm mình càng thấy thương bạn nhiều hơn.
Lúc rảnh rỗi, người ta thì đi cafe, đi công viên, còn bọn mình chỉ ngồi trong phòng, nghe nhạc, xem phim, nói chuyện. Hoặc đơn giản là ra ban công phòng mình, ở đó có kê sẵn hai cái ghế, cứ thế nhìn phố phường, nhìn người qua kẻ lại. Có một kiểu người, thương nhau, thật sự không cần đi đâu xa xôi, chỉ cần ngồi cạnh nhau là đủ vui rồi.
Giữa tiết trời se lạnh của tháng 12, chúng ta cùng đi Đà Lạt. Đó chính là chuyến đi xa đầu tiên cùng nhau và cũng là chuyến đi cuối cùng.
Ngày cuối cùng bọn mình ở Đà Lạt, trời chiều đang đổ về tối, mình hít hà những xiên nướng nóng hổi bên hàng xe lam cạnh Hồ Xuân Hương, hơi lạnh thấm dần vào da thịt. Bạn tháo lấy chiếc nhẫn lông voi mà mình vẫn đeo trên ngón áp út rồi quỳ xuống, vờ hỏi: "Cưới anh nhé!" bằng giọng mũi của một người đang vật lộn với cảm cúm. Có mấy bà, mấy cô đi thể dục ngang qua chỗ bọn mình, khẽ liếc sang rồi thì thầm điều gì không rõ, chắc họ nghĩ bọn trẻ này đang hạnh phúc lắm. Nhưng bọn mình biết, đó chỉ là trò đùa, một trò đùa dễ thương khiến người trong cuộc vừa buồn cười lại vừa thẹn. Nếu một ngày bạn muốn cưới mình, bạn sẽ cầu hôn mình một cách chân tình như hôm nay?
Ngày kỷ niệm một năm tình yêu của bọn mình, chúng ta đã cùng nhau đi ăn. Mình cũng nhớ như in dáng vẻ bạn cúi người để tháo giày cho mình giữa quán mì cay đông kín người. Mặc dù bạn không phải người đầu tiên làm điều đó cho mình nhưng bạn là người duy nhất khiến mình hàm ơn vì hành động đó.
Mình tuy không phải một người thích làm những món đồ thủ công, vì tính mình thật sự rất thiếu kiên nhẫn. Nhưng vì muốn có một món quà ý nghĩa, mang giá trị tinh thần lớn lao để tặng bạn trước khi bạn đi xa, mình đã tỉ mẩn từng tí, thức mấy đêm liền để tự tay làm một cuốn album tặng bạn. Mặc dù đến nay, cuốn album đó vẫn nằm im lìm trong cái tủ nhỏ của mình.

Từ ngày bạn đi, cuộc sống của mình cũng từng ngày đi vào bế tắc. Mình cứ quay cuồng, quẩn quanh với những xô bồ, những khó khăn, những áp lực vô thường. Cũng tại mình yếu đuối, chỉ một chút sóng gió của cuộc đời cũng đủ khiến mình bị vùi dập tả tơi. Lúc đó, bạn là niềm an ủi duy nhất của mình. Mỗi ngày, mình chỉ đợi tin nhắn từ bạn, đợi cuộc gọi từ bạn, mình thậm chí chẳng tha thiết ra ngoài, chẳng hào hứng tham gia các cuộc vui. Chỉ tiếc là mình đã vô tình biến bạn thành cái bao cát, để ngày ngày, mình dồn nén những cảm xúc tiêu cực của bản thân lên đó. Nhưng mấy ai để ý rằng bao cát cũng biết đau, mình thì chưa từng hỏi bạn có ổn không, bạn bị thương chỗ nào?
Chuyện của mình bắt đầu chạch hướng từ lúc đó. Cũng bởi vậy nên dù ai nói gì, ai nói bạn tệ, bạn vô tình, bạn tàn nhẫn ra sao, mình vẫn chẳng hề trách bạn nửa lời.
Bọn mình đến với nhau nhẹ nhàng, rồi cũng rời xa nhau nhẹ nhàng. Có thể vì bọn mình hai người hai nơi, vì mọi cuộc nói chuyện đều cách nhau một cái màn hình nên việc nhìn thấy những góc khuất trong cảm xúc của đối phương gần như là không thể. Hoặc vì bọn mình bị chi phối bởi tình cảm nên đã dành quá nhiều tâm sức để nhường nhịn đối phương và kìm hãm cái tôi cá nhân của mình. Để đến cuối cùng người thương hai ngả.
Lần cuối nói chuyện với bạn, mình bảo rằng mình hối hận. Có thể bạn cho rằng mình hối hận vì đã thương bạn, nhưng mình biết, dù có được quyền chọn lại, mình vẫn sẽ chọn thương bạn như ngày xưa.
Chuyện tình cảm của bất kỳ ai trên đời đều có lúc vui, lúc buồn, lúc trầm ổn, lúc bế tắc. Nhưng khi suy nghĩ chín chắn rồi, mình lựa chọn chỉ lưu lại những hồi ức vui vẻ, để lòng thảnh thơi, để mãi nghĩ tốt về nhau, và để chúng ta có thể an yên mà tiếp tục cuộc sống riêng của mình.
Mình viết những dòng này không phải vì mình hối tiếc, không phải vì mình sân si, không phải vì mình không chịu buông bỏ. Mình chỉ nghĩ, nếu lúc sau cuối đã không thể dành cho nhau một cuộc nói chuyện tử tế thì cũng nên viết cho nhau những dòng dốc tận tim gan, để người rời bỏ an nhiên mà thực hiện những dự định mới, để thảnh thơi gặp gỡ những người mới và bắt đầu một mối quan hệ mới.
Mình nói với nhau bao điều rồi thành xa lạ, mình tầm thường quá, phải không?
Tháng 9, người thơ thẩn cười, kẻ ngẩn ngơ đợi tuổi 24.
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.






.jpg)
.jpg)