Tháng 6, chúng mình lỡ nhau một nhịp mất rồi
2016-06-06 01:30
Tác giả:
Những ngày đầu tháng 6, em tưởng rằng mình vẫn còn mơ mộng. Gặm nhấm những kỷ niệm tưởng rằng vẫn ngọt ngào đâu đó. Chợt thấy mình cần tỉnh lại, như tỉnh lại sau những đợt giá rét để đón cái nóng nực ngày hè. Hè tới rồi, chúng mình đã chẳng còn cơ hội nào cho nhau nữa.
Em vẫn hay đi ngang qua những con đường cũ. Có lúc còn dừng lại thật lâu, ngắm những ánh nắng xuyên qua kẽ lá. Lại nghĩ tới câu nói quen thuộc “Buổi sáng ngủ dậy nghĩ ngay tới người mình yêu, được đi làm công việc mình thích, được ngắm nắng xuyên qua lá. Hôm nay chúng mình vẫn yêu nhau, thật tốt biết bao”.
Em từng nói mình thích một tình yêu giản dị, trong sáng không hề có sự xuất hiện của người thứ ba. Chúng mình đã làm rất tốt, mỗi lần đi bên nhau chúng mình đều nghe thấy tiếng cười đùa rộn rã. Anh thường đùa “Làm gì có người nào vui tính hơn anh”. Em thường trêu lại “Tại vì anh đi bên cạnh em”.
Hôm nay Sài Gòn nóng lắm, em chợt muốn tới quán của nhỏ bạn, tự tay làm một ly Capuchino thật đẹp. Em nhẹ nhàng thao tác, chẳng nói chẳng rằng làm nhỏ bạn cũng sợ quá mà không nói lời nào. Em làm xong nó nhẹ nhàng bảo “Thế ly này cho ai làm chuột bạch đây?”. Em bỗng giật mình, mi mắt rung nhẹ rồi thản nhiên “Dành tặng cho cô gái tháng sáu không còn tình yêu”.
Những ngày đầu tháng 6, những buổi trưa ở cơ quan ve thường kêu râm ran, inh ỏi. Nhiều lúc quên, suýt nữa thì cầm lấy điện thoại nhắn tin “Có ai thích nghe ve kêu không nhỉ?”. Em chợt cười, em và anh đã không còn bước cùng nhau nữa rồi.
Tất cả mọi việc hàng ngày không thể kể cho anh nghe nữa. Em tự mình viết vào những trang nhật ký, viết rằng hôm nay em gặp ai, thấy có gì thú vị, yêu ghét ai thế nào….Thỉnh thoảng cũng có một vài dòng dành cho anh. Nhưng em tin rằng tới một ngày nào đó, nó sẽ thưa dần, thưa dần…..
Lâu lâu em cũng nhận được tin nhắn của anh. Em thường đọc rất lâu, không xóa đi và cũng không trả lời lại. Đến một lúc nào đấy, lòng kiên trì của anh đối với em sẽ dần giảm xuống thôi. Chúng mình không còn giống nhau nữa. Rồi anh sẽ chỉ có thời gian quan tâm đến những gì xung quanh anh mà thôi. Anh đã tự mình trượt ra khỏi đường ray nơi mà có em ở đó.
Bạn em bảo em quá cố chấp. Tại sao hai người có tình cảm với nhau lại không thể quay về với nhau. Em từng nói với anh em không thích có quá nhiều người xen vào chuyện tình yêu của hai người. Trong tình yêu em không thích phức tạp. Nếu một ngày anh quá phức tạp, tìm mọi cách mà không thể giải thích cho em hiểu thì tốt nhất là đừng yêu em nữa.
Bây giờ, em đã thấy mình nhẹ nhàng hơn. Em luôn lạc quan, mãi mãi là như thế. Vẫn mong rằng có ngày vô tình gặp anh, chúng mình sẽ nở một nụ cười như hai người bạn lâu ngày gặp lại. Em sẽ vẫn tin vào tình yêu, vẫn đi tìm một chàng trai cho riêng mình, cùng em ngắm những ngày nắng đẹp, nắm chặt tay em cùng một còn đường không hề lỡ nhịp.
© An Nhiên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời
Bình minh trên phố
Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.
Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác
Ở vùng quê này, người ta sống với nhau bằng cái tình, cái nghĩa. Họ có thể không giàu có về vật chất, nhưng lòng họ luôn đầy ắp sự chân thành và nghĩa tình. Má dạy con rằng, dù sau này có đi xa, có thành đạt, con vẫn phải giữ lấy tấm lòng chân chất đó.
Hồi tưởng về tuổi thơ tôi
Đôi khi tôi tự hỏi bản thân sao giờ lại bỏ mặc người bạn thiên nhiên gắn bó thân thiết thuở nhỏ của mình, từ những cơn mưa rào rạt rơi lộp bộp trên mái tôn làm mát dịu bầu không khí tới những tán lá râm mát đã che chở tôi khỏi cái nắng tháng 6 oi ả.
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép, để ghép được thì cả hai mảnh đó phải hợp nhau chứ không phải giống nhau. Và muốn tìm được cái hợp nhau thì rất khó, muốn ghép lại được với nhau thì cần phải có thời gian.
Ba ơi ba đâu rồi?
Ba mẹ của anh chị tin anh chị đấy, rất mực vững chãi nữa đấy nhưng thời hạn để thực hiện lời hứa của anh chị là bao lâu vậy? Là một năm? Là năm năm? Hay cả cuộc đời để tranh giành những thứ của cải vật chất phù hoa kia...