Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tháng 12, những ngôn từ chưa ngỏ…

2013-12-02 09:04

Tác giả:



Café Blog - Tháng 12, có những ngôn từ chưa thể nói ra, có những yêu thương còn nhẹ nhàng hơn cả gió, nhưng em tin rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nụ cười sẽ xoa dịu tất cả và nước mắt thì sẽ được gió hong khô…

Gió đã tràn về rồi đấy, se se nhưng vẫn ấm lòng.

Tối nay em đi bộ thật chậm trên con đường, đưa ánh mắt nhìn tất cả mọi người chung quanh, một cách chăm chú, thật lâu rồi em chưa làm thế.

Gió mùa đông bắc về, ai cũng nhắc người thân của mình mặc áo đủ ấm để không bị ốm trước cái tiết trời khó chiều này. Nhưng em thấy đâu cần, thực ra gió cũng dễ gần lắm chứ. Gió nhẹ nhàng vờn mái tóc, nhẹ nhàng chạm vào bờ má, nhẹ nhàng làm bay tà áo em, và gió nhẹ nhàng như anh.

Nếu có ai đó chưa được đi bộ dưới những tán cây trên con đường, chưa được hưởng cái không khí lạnh đến sảng khoái, chưa được tự đan xen hai cánh tay của mình vào nhau, để suýt xoa, để thổi phù phù cho cơn gió kia bay xa hơn thì đó quả là một điều thiệt thòi với họ.

Hè qua, thu tàn, đông đã đến và em biết xuân sẽ lại sang. Nhưng cái tiết trời se sắt ngấm sâu vào từng tế bào của da thịt, chạm tới những rung cảm mãnh liệt của tâm hồn và ăn sâu vào tiềm thức thế này thì làm sao có thể khiến lòng ta không khỏi bồi hồi.

tháng 12

Tháng 12, nắng tắt dần trên con đường rồi anh à. E chỉ kịp nhìn thấy vài tia nắng mỏng manh le lói rồi chợt tắt qua những kẽ lá, qua cái ấm nồng chốc lát giờ trưa thôi.

Tháng 12, những chiều hiu híu gió. Có gì lạ đâu. Mọi người vẫn sống cuộc sống của mình, những ngày đi ra khỏi nhà từ sáng sớm và trở về với niềm vui hay nỗi buồn, nụ cười hay cả những giọt nước mắt.

Tháng 12, đã bao giờ em nói với anh là em đặc biệt thích những hàng cây chưa nhỉ? Hẳn là chưa đâu. Bởi lẽ có khi nào anh hỏi. Nhưng những hàng cây mùa này sẽ khiến em bỗng thấy mình trở nên nhỏ bé.

Tháng 12, đã bao giờ em nói với anh là em đặc biệt thích biển chưa nhỉ? Hẳn là chưa đâu. Bởi lẽ có khi nào anh hỏi. Nhưng biển mùa này sẽ làm em bâng khuâng cái thứ cảm xúc không thể gọi thành tên ấy.

Tháng 12, từng bản nhạc, từng giai điệu lúc nào cũng văng vẳng bên tai. Có thể giai điệu đó đã rất quen thuộc với em, hoặc cũng có thể em chỉ vừa kịp nghe khi đang đi trên đường phố tấp nập, nhưng anh biết không, lúc nào em cũng có thể ngân nga.

Tháng 12, từng giọng nói, từng nụ cười của những người thân, người bạn xung quanh em đi sâu vào tiềm thức e như một thứ cố hữu. Tháng 12 tới, em chợt nhận ra là thời gian bên nhau ngày càng ngắn hơn. Nhiều khi tự hỏi tương lai sẽ thế nào, những mối quan hệ mà em muốn cảm ơn trời hàng nghìn lần vì đã ban nó cho em rồi sẽ ra sao? Liệu có bao giờ yêu thương bị tụt lại phía sau không anh?

Tháng 12, có những ngôn từ chưa thể nói ra, có những yêu thương còn nhẹ nhàng hơn cả gió, nhưng em tin rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nụ cười sẽ xoa dịu tất cả và nước mắt thì sẽ được gió hong khô…


•    Gửi từ Chi Dương <chibuta7@>

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top