Tháng 12 gió mùa về
2015-12-09 02:55
Tác giả:
Đôi khi muốn trốn vào một góc tối nào đó, thu gọn người lại và nghĩ tới những chuyện đã qua, quá khứ lại ùa về, giọt nước mắt cứ thế rủ nhau rơi xuống. Con người ta ai cũng có những lúc yếu lòng như vậy. Tháng 12, gió mùa về, mang theo cái lạnh se sắt của phương Bắc xa xôi, mang theo cả những cô đơn, những hoài niệm.
Tháng 12, tôi ngồi đây, đan hai bàn tay lạnh ngắt vào nhau trong vô thức, trái tim tôi run lên thúc giục tìm về những kí ức đã qua của một thời tuổi trẻ sẽ qua đi không bao giờ trở lại nữa, tôi hồi tưởng về những năm tháng đầu tiên khi rời ghế nhà trường THPT, với những bước chập chững đầu tiên khi dấn thân vào đời. Tôi đã yêu, yêu một nụ cười, một hình bóng xa xăm, một con người mà dường như ông trời không muốn se duyên kết phận cho chúng tôi, chỉ đơn giản ông muốn chúng tôi gặp nhau, yêu nhau rồi xa nhau vậy thôi. Để giờ đây, bao nhiêu năm đã qua, những tiếc nuối của hai con người vẫn mãi ở đó, nguyên vẹn và tinh khôi như cái tuổi 18, buổi ban đầu mới yêu.
Tôi gặp cậu ấy vào một buổi trưa tháng 6, cái nắng như thiêu đốt da thịt cứ bao trùm lên mọi vật ở miền trung gió Lào cát trắng. Lúc ấy tôi cũng chỉ mới là một cô bé, với những vô tư chưa biết gì của tuổi mới lớn, và điều đặc biệt nhất là tôi chưa bao giờ tin vào cái gọi là tình yêu sét đánh. Thế nhưng buổi trưa hôm ấy, tôi đã thực sự cảm nắng một nụ cười, nó đẹp hơn bất kỳ điều gì trên đời, vào khoảnh khắc ấy, dù có chút vội vàng nhưng trái tim tôi đã cất tiếng ngỏ rằng: À! Mày đã yêu rồi.
Đúng là khi người ta yêu thì dường như tất cả mọi thứ trên đời đều rất đẹp đẽ, kể cả cái nắng rát da rát thịt mà tôi đã từng xem nó là kẻ thù, tôi không quản nắng gió, chỉ để được nhìn ngắm nụ cười ấy, có lẽ lúc đó đối với tôi, đó chính là điều làm tôi cảm thấy hạnh phúc nhất. Tôi không cần biết cậu ấy nghĩ thế nào, chỉ là, đối với tôi, nếu thích một ai đó, tôi không ngần ngại thể hiện tình cảm của mình, cũng không cần cậu ấy phải đáp trả tình cảm của tôi, không rõ đó là mù quáng hay ngu ngốc, thế nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì những ngày tháng đẹp đẽ ấy.
Thời gian cứ thế trôi qua, cái khoảng cách địa lý, và nhất là cái khoảng cách trong tâm hồn mỗi con người làm chúng tôi xa nhau, ai cũng có những bộn bề lo toan riêng. Tôi thử sức mình ở Sài Gòn vội vã, tất nập, cậu ấy ở lại với những dự định và ước mơ riêng. Có những lúc Sài Gòn giận dỗi đổ mưa, tôi mới tạm quên đi những bận rộn của mình, để giật mình nhớ ra rằng từ lâu rồi tôi không có thời gian để nhớ thương, để buồn, để vui. Cái guồng quay của cuộc sống khiến cho tôi không có thời gian để cho cảm xúc cá nhân của mình được phép xen vào. Tôi nhớ cậu ấy, nhớ da diết như nỗi nhớ gia đình, nhớ quê hương vậy....
Tháng 12, tôi trở về quê hương, về với những tình cảm đang bỏ dở của mình, về với ước mơ một thời ấp ủ mà vẫn chưa làm được. Tháng 12, tôi và cậu ấy chớm nở một tình yêu đẹp đẽ, nhẹ nhàng. Trái tim tôi đập liên hồi vì hạnh phúc, vì bao chờ mong nay đã được đáp trả. Những cũng tháng 12, tôi và cậu ấy xa nhau, không phải vì cả hai không còn yêu nhau nữa, chỉ là tất cả mọi thứ trên đời này không muốn tôi và cậu ấy tiếp tục mối tơ duyên trắc trở này.
Thời gian cứ thế trôi qua, những buồn phiền, đau đớn trong tâm hồn mỗi người cũng dần phôi phai, dù tình yêu vẫn còn vẹn nguyên ở đó, chúng tôi thi thoảng vẫn gặp lại nhau, vẫn nói với nhau những câu gượng gạo đến nghẹt thở, những lúc ấy tôi chỉ muốn vứt bỏ tất cả để về bên cậu ấy, thế nhưng không biết tự bao giờ, cái vực sâu khoảng cách giữa tôi và cậu dù vô tình hay cố ý đã càng lúc càng sâu, càng lúc càng xa, đến mức dù có muốn, chúng tôi cũng không thể vượt qua được.
Bao tháng 12 đã qua đi, để giờ đây, tôi ngồi đây nhớ lại những gì đã đi qua, mập mờ như một bức tranh đen trắng, bức tranh ấy có tôi và cậu, thế nhưng tôi và cậu không thể nhìn thấy nhau, không thể đến với nhau, chỉ bởi nếu hình bóng quá khứ của cậu tạo bởi những nét vẽ trắng tinh, thì của tôi lại là những nét vẽ đen đến quặn lòng. Tôi quay đầu nhìn về quá khứ, dù có tiếc nuối bao nhiêu đi chăng nữa tôi vẫn sẽ mỉm cười, bởi vì quá khứ đó thực sự rất đẹp, rất hạnh phúc. Có lẽ nếu cho chọn lại một lần nữa tôi vẫn sẽ chọn cậu, dù cho biết trước kết cục rằng chúng ta cũng sẽ xa nhau, tôi thà nắm lấy hạnh phúc để rồi đau khổ, còn hơn cứ để cuộc đời trượt dài theo những cảm xúc bất định.
Tháng 12, gió mùa về, tôi viết cho tôi, cho cậu, cho chúng ta. Cảm ơn cậu vì quãng thời gian đẹp nhất mà chúng ta đã trải qua cùng nhau. Cảm ơn cậu đã luôn nắm lấy bàn tay tôi, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Cảm ơn cậu đã cho tôi biết cảm giác được yêu thương.
© Dã Quỳ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đi tìm sự bình yên bên trong chính mình
Minh Anh, một cô gái trẻ với khát vọng thành công, đã bước vào thế giới đầy cám dỗ ấy. Ban đầu, chỉ là những hình ảnh lung linh, những khoảnh khắc được dàn dựng kỹ lưỡng. Cô tự nhủ, chỉ cần theo đuổi sự hoàn hảo này, cô sẽ chạm tới đỉnh cao. Nhưng khi ánh hào quang từ những lượt thích và bình luận ngập tràn, Minh Anh không ngờ mình đang dần bị cuốn vào vòng xoáy không có lối thoát.
Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 3)
Và có lẽ đây chính là tấm ảnh mà mình tâm đắc nhất. Trong bức ảnh, mười ngón tay đan chặt vào nhau, anh ôm bó hoa mà mình tặng còn mình thì cầm tấm bằng tốt nghiệp của anh.
Bạn thân
Bởi thế không biết có bao nhiêu đứa con gái thầm thương nhớ trộm cậu và thư tình luôn được gởi đến cho cậu. Và tớ cũng không ngoại lệ, nhưng tớ được may mắn hơn người khác ở chỗ là tớ vừa học chung lớp vừa là bạn cùng bàn của cậu.
Mùa thu xa anh
Nắng ngập ngừng trên những ô cửa lặng im Mùa đã về, hanh hao màu cây cỏ Gió heo may từng cơn se sắt lạnh Một khung trời thâm thấp lại mờ sương.
Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 2)
Đúng là dòng đời đưa đẩy, bản thân sẽ chẳng thể nào biết trước ngày mai ra sau, tương lai như thế nào. Ngày ấy chỉ vì đôi phút ngẫu hứng lại khiến mình rẽ hướng mà thay đổi nguyện vọng theo học Hà Nội. Mọi thứ từ ngày đó cứ chệch ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó.
Bão lòng hay bình yên - lựa chọn ở chính ta
Nhưng và rồi mình nhận ra được một điều rằng dù có như thế nào mình vẫn phải tiếp tục sống, mình không được từ bỏ bản thân bởi đó là điều tồi tệ nhất trên đời này.
Duyên - Phận
Cậu thật đẹp, thật khác biệt với tất cả mọi người, có phải vì cậu quá khác biệt nên ngay từ đầu vốn dĩ cậu đã không thuộc về tớ, đúng không?
Muốn hạnh phúc, hãy nhớ rõ bí quyết: "Cộng vào nửa đầu, trừ đi nửa sau"
Đôi khi, tìm được hạnh phúc trong cuộc đời, chúng ta không cần làm phép nhân chia phức tạp, mà chỉ cần làm phép cộng trừ là đủ.
Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 1)
Có lẽ đến chính bản thân mình không biết ngày hôm đấy mình khác lạ thế nào. Mãi sau này khi tâm sự mẹ mới nói mình rằng đó là lần đầu mình kể về một người con trai với giọng điệu hào hứng như thế với mẹ.
Tuổi trẻ vượt bão - Chẳng bao giờ là quá muộn để sống với đam mê
Những năm tháng tuổi trẻ, bạn phải vượt qua rất nhiêu thử thách. Việc nắm bắt được cơ hội chính là kết quả của sự chuẩn bị dài lâu của chính bản thân bạn. Cuốn sách này là những tâm sự chân thành từ tác giả, để bạn đọc trẻ có thể mạnh mẽ hơn cho những quyết định hiện tại, và cho cả một tương lai rực rỡ.