Tạm biệt nhé một thuở thiên thanh
2016-05-24 01:27
Tác giả:
Chào “May” - Tháng của những ưu tư thương thớ!
“May” biết không! “May” đích thực là khoảng thời gian khiên người ta râm ran nhớ đến quá khứ, nhớ về thuở khăn quàng đỏ đầu trần tay ngắn tung tăng đến trường.
Thuở ấy, đám chúng tôi tổng cộng năm người, ba thằng con trai tinh quái cùng hai đứa con gái tinh anh và tất cả chúng tôi đều hồn nhiên.
Tình bạn của chúng tôi tuy nhẹ nhàng nhưng khắc dấu, đặc biệt với riêng tôi, bởi có một vài chuyện xảy ra, cứ làm tôi vui nhớ mãi.
Lần đó, tôi ở nhà với bố. Mẹ tôi vào Sài Gòn chữa bệnh. Biết bao nhiêu là tủi hờn dâng tràn trong tim, uất nghẹn thành thứ nước mằn mặn, lăn táp khắp mặt mũi. Tôi khóc nấc từ trạm xá về nhà, gặp bố lại càng tuôn trào nỗi sợ.
Tính luôn buổi chiều hôm đó, tôi nghỉ học hai hôm. Thằng bạn trong nhóm đi học về ghé nhà thăm hỏi tình hình.
“Tao vẫn bình an vô sự mà. Chỉ là sốt bang thôi. Cảm ơn mày.”
Nó nấn ná rồi đi về. Đó là năm lớp 8.
Lên lớp 9. Hậu họa mà thằng bạn khác trong nhóm đem lại ít có bàng hoàng. Lần đó, tôi tưởng mình sắp phải thành một cướp biển nữ duy nhất, chỉ nhìn sóng vỗ và trời mây xanh bằng mảnh tâm hồn còn lại. Kẻ gây họa mang cả bốn lốc nước yến đến xin lỗi, tôi bảo mang về cho bé út ở nhà uống, sự cố thôi, cũng không phải mày cố ý mà. Nghĩ nó mang về, hóa ra nó để ngoài lan can nhà. Chỉ biết lặng cười rồi cũng mang vào uống sạch.
Chỉ là một vài sự cố xảy ra với tôi, nhưng nó khiến tôi nhớ đời, đôi lúc nghĩ thấy mình thật xúi quẩy, đôi lúc lại thấy hạnh phúc khi tự cho mình là đứa hạnh phúc nhất xóm vì có đám bạn đẹp tâm hồn.
Phải. Những năm tháng đó thật tươi đẹp. Giờ nghĩ về nó cứ như thấy cả một khoảng trời trong xanh, nhẹ tênh, thênh thang. Thế nhưng ở đấy, năm con người chúng tôi, không có lấy một bức ảnh, không bè phái nhóm hội gì cả, chỉ đơn giản là cùng nhau đợi đi học, rồi chờ nhau cùng về, chia nhau mắt mía, trái ổi mỗi mùa tới, dọa nhau bằng đèn pin ma mỗi tối học thêm về không trăng,... Tất cả, nằm vắt vẻo khắp nẻo đường quê đầy đất đỏ thời ấy, bây giờ, in hằn thành những kí ức không tên, những nhầm lẫn dại khờ. Đường quê đất đỏ giờ thay áo mới, bê tông trắng cứng, kỉ niệm như cũng chôn sâu ít nhiều. Chúng tôi, cũng xa dần nhau. Như thứ đất đỏ dẻo vào mùa, mưa lầy lội rồi mưa trôi, chỉ còn đính lại một chút ít ỏi sau cùng. Nó nhỏ nhoi quá, chẳng đủ dẻo kẹo để níu kéo, gắn bền lâu hơn một chút.
Để đến bây giờ, tôi lại hối tiếc cho những ngày xưa, thầm nghĩ tại sao hồi đấy chúng tôi chẳng cùng nhau giữ lấy một vài kỉ niệm in bóng in hình. Thế nên giờ đây tôi đã biết trân trọng nhiều hơn cái giá trị kết nối mà những bức hình mang lại. Cũng xem như một bài học tự rút ra cho bản thân mình. Giờ, chỉ biết nhớ lại hình ảnh của năm nhóc sinh cấp hai, đua xe đạp trên đường quê nắng cháy, trêu hùa nhau vang khắp khoảng trời, rồi cũng tự nhiên cười nhớ bên mình.
Thôi thì, mỗi người cứ giữ lại cho riêng mình một chút gì đó đi để gọi là kỉ niệm.Thôi thì! Tạm biệt nhé, thuở ấy thiên thanh.
© Cacti – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?