Tạm biệt mùa thu
2014-12-01 01:00
Tác giả:
Anh tôi vẫn nằm ngủ yên trên chiếc giường đơn chưa tỉnh. Ngồi cạnh đó là vẻ hốc hác của mẹ sau nhiều đêm thức trắng đợi một chuyển động nhẹ nhàng của cơ thể. Tôi chẳng nói gì. Chỉ đứng dựa vào lan can bệnh viện nhìn về phía những cánh đồng ngô trơ hạt vàng dưới những đợt gió heo may. Tiếng bước chân đi lại của y tá, tiếng khóc của bọn trẻ bị tiêm, tiếng rên rỉ của vài bệnh nhân chịu đau kém không làm lòng tôi xáo trộn. Bóng người di chuyển về phía tôi, một người con trai lạ có màu da rám nắng. Anh cười để lộ hàm răng trắng và núm đồng tiền khi nhìn vẻ mặt non nớt của tôi với những ý nghĩ trong đầu chẳng ai biết được.
- Anh trai em tỉnh lại chưa?
Vì không quen, tôi đáp lại cụt ngủn:
- Chưa ạ…
Chẳng biết hỏi han anh điều gì, tôi bảo với anh phải xuống sân phơi rút đồ đã hong khô. Cánh cửa thang máy đóng lại. Hai người, bốn con mắt nhìn nhau.
- Anh cũng xuống lấy đồ.
Trong bệnh viện, tôi có nhiều khoảng trống để suy nghĩ về chuyện này, chuyện nọ. Tôi ngồi một mình ở hàng ghế đợi ngoài sảnh. Tiếng trẻ khóc cắt ngang dòng suy nghĩ xa vời. Mắt tôi bắt đầu kiếm tìm âm thanh ngây thơ ấy. Tôi lại bắt gặp người con trai có nước da rám nắng. Anh đang dỗ dàng một đứa trẻ khóc.
- Anh làm nó khóc à?
Không tỏ vẻ ngạc nhiên hay khó chịu, anh đáp lại:
- À, không.
Anh ôm đứa trẻ, má còn ướt nước mắt tiến lại gần, ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh tôi:
- Sáng mai con bé mổ. Nó chẳng chịu ăn cứ quấy khóc suốt.
Tôi tưởng đứa bé là cháu anh nhưng chẳng phải. Chỉ là một bệnh nhi nằm cạnh giường mẹ anh trong phòng B304. Chúng tôi chẳng có nhiều chuyện để nói với nhau. Tôi chỉ hỏi để biết anh đến chăm ai trong viện, và kể qua loa chuyện anh trai mình bị tụ máu não do tai nạn giao thông. Anh cũng đi chăm người thân. Mẹ anh bị thương ở chân. Bác chỉ nằm một chỗ. Mỗi chiều muộn, anh hay dìu bác đi lại để cơ chân hoạt động trở lại.

Ở bệnh viện, người ta chỉ mong ngóng ngày người thân của mình được xuất viện. Trong khoảng thời gian đợi vết thương lành hẳn, dây thần kinh âm thanh của anh tôi tạm thời ngừng hoạt động. Anh không trò chuyện được, cũng không nhận ra người thân. Anh chỉ thở dài và lắc đầu. Người bạn mới hơn tôi ba tuổi. Anh trai tôi mỗi lần thấy anh đứng trò chuyện với tôi bên ngoài hành lang thường nhìn ra chăm chú, rồi mỉm cười một cách dễ chịu. Anh tôi không nhận ra bố mẹ, không nhận ra tôi nhưng lại xem anh bạn kia như người thân quen duy nhất. Anh bạn tôi nói chuyện, còn anh trai tôi chỉ cười và nhìn khẩu miệng. Tôi không biết câu chuyện của họ. Chỉ thấy anh bạn tôi hả hê cười cười, nói nói. Hai cánh tay rám nắng, chắc khỏe hoạt động liên tục từ khuỷu tay đến những ngón tay với thứ ngôn ngữ hình thể. Còn anh trai tôi nghiêng đầu về phía anh bạn chăm chú theo dõi câu chuyện, thỉnh thoảng gật đầu hưởng ứng, hoặc lắc đầu phản đối lại.
Mùa thu ấy, gia đình tôi trải qua những ngày dữ dội trong bệnh viện. Hiệu ứng của bệnh khiến anh tôi giẫy giụa làm cả nhà vất vả. Những lúc anh tôi đau, tôi không dám đứng nhìn thẳng vào anh. Bao giờ tôi cũng bụm miệng chạy ra ngoài, lẩn vào một xó tối thút thít khóc không thành tiếng. Anh ở đây, và cùng tôi đi qua những ngày giông bão. Anh không nói gì, chỉ ôm tôi vào lòng vỗ về.
Thời gian trôi qua không ngừng, anh cứ lặng lẽ bên cạnh, lo lắng cho tôi. Anh bảo “để em đỡ phải đi đâu, làm gì đó một mình”. Mỗi lần mẹ anh nằm nghỉ, anh lại sang trò chuyện để anh tôi phục hồi dần hệ thần kinh tiếng nói.
Ba ngày trước lúc xuất viện, anh tôi đã có thể trò chuyện với mọi người. Anh bạn tôi đứng cạnh tôi, nhìn về phía giường bệnh hỏi:
- Cậu có nhận ra tôi không?
- Tôi không quen cậu.
Cả nhà cười vui vẻ, chẳng ai nhắc lại tình bạn “nhận vơ” của anh tôi trước đó.
Chiều muộn buông xuống, nền trời rực ánh hoàng hôn hắt xuống mặt đất. Anh rủ tôi xuống phố. Tôi đứng như phỗng một chỗ. Anh nắm tay tôi, bước xuống cầu thang bộ. Ngày mai, mẹ anh được xuất viện. Chắc là anh không quay lại nữa…
Chúng tôi trở về tầng 3 khu điều dưỡng khi trời vừa sẫm tối. Từ dưới mặt đất nhìn lên cao, về hướng những tấm kính lớn, hai bóng người chạm vào nhau. Anh hôn nhẹ lên bờ môi tôi vụng dại. Tôi không cười, cũng không hề phản ứng lại. Anh nói với tôi đó là nụ hôn tạm biệt nhau, tạm biệt mùa thu.
- Lynh Trang
Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.


