Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ta cứ vô chừng bước qua tuổi 29

2017-12-06 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Có những đêm lang thang mang theo thương nhớ lẫn thẫn ra những nơi xưa cũ, những nơi ta từng tìm thấy cái gọi là hạnh phúc, rồi mặc cho mưa, cho gió từng hồi từng cơn lạnh buốt đến tận tâm. Tay chỉ biết nắm lấy tay tìm chút hơi ấm cũ kĩ, và rồi cũng thoáng nhận ra rằng ở nơi đây mình cũng đã từng được hạnh phúc. Rồi tự an ủi bản thân rằng cuộc đời này là ngắn hạn, hãy cứ yêu thương đi, sống hết mình cho những năm tháng của tuổi đôi mươi ít ỏi này.

***

blog radio, Ta cứ vô chừng bước qua tuổi 29

29 tuổi có lẽ đã là một phần ba cuộc đời rồi phải không? Nói thế cho nhiều chứ thật ra chắc chỉ vừa đủ lớn để nhận thức được chúng ta cần gì ở cuộc đời này và những người xung quanh ta cần gì ở ta!

Đã qua rồi một nửa tuổi trẻ bồng bột theo đuổi những đam mê và chông chênh bước vào những dự định, kế hoạch cho tương lai, cho sự nghiệp của bản thân, hôn nhân ở ngưỡng cửa của cuộc đời và chăm lo cho gia đình.

Thì ra thời gian chẳng chờ đợi ai bao giờ! Chợt nhớ lại đã thấy mọi thứ đã thay đổi biết nhường nào, xã hội đổi thay, cái tình con người dành cho nhau cũng thay đổi... Ta cũng thay đổi qua từng ngày, chẳng phải mặt mũi thay đổi, già nua chưa đến vội đâu, chỉ là suy nghĩ đã tròn méo rõ ràng. Có thể đã có kha khá trải nghiệm để có thể tư vấn cho người khác, an ủi người khác nhưng bản thân lại cứ thẫn thờ mỗi khi buồn. Luôn giúp người khác thấy thoải mái vui vẻ nhưng lại chẳng mua nổi cho mình một niềm vui thật sự. Có thể đi với nhiều người, nói chuyện với nhiều người nhưng khi cô đơn thì chỉ mình ta với ta.

Có những sáng nhàn nhã, đọc báo uống cafe ở quán nào đấy vừa bất chợt thấy hứng thú. Rồi lăn tăn với những nỗi nhớ chẳng biết gửi vào đâu, nhìn người ra vào tấp nập đội nắng đội mưa hối hả lo toan tính toán cho một ngày dài lại tự thấy mình sao quá ư rảnh rỗi. Ừ thì rảnh rỗi, để biết được mình đang đứng đâu ở giữa cuộc đời đầy toan tính này để mà đặt chân bước đi sao cho đừng chông chênh. Vì vấp ngã rồi chẳng biết có ai đưa tay ra đỡ ta dậy hay không?

Muốn từ bỏ những công việc nhàm chán, những đường đi nước bước sắp sẵn thảnh thơi để đuổi theo đam mê, nhìn người ta chăm chăm cơm áo gạo tiền rồi bỗng cười nhạt, cuộc đời sống không có đam mê thì còn gì ý nghĩa. Có người bảo ta điên, ừ thì điên, cuộc đời người chỉ có một lần, chẳng có cơ hội mà bắt đầu lại, nên theo đuổi những gì mình thích chẳng màng đến sự yên bình trong cuộc sống như bao người có chăng chỉ có những người “điên” như ta mà thôi.

blog radio, Ta cứ vô chừng bước qua tuổi 29

Có những đêm lang thang mang theo thương nhớ lẫn thẫn ra những nơi xưa cũ, những nơi ta từng tìm thấy cái gọi là hạnh phúc, rồi mặc cho mưa, cho gió từng hồi từng cơn lạnh buốt đến tận tâm. Tay chỉ biết nắm lấy tay tìm chút hơi ấm cũ kĩ, và rồi cũng thoáng nhận ra rằng ở nơi đây mình cũng đã từng được hạnh phúc. Rồi tự an ủi bản thân rằng cuộc đời này là ngắn hạn, hãy cứ yêu thương đi, sống hết mình cho những năm tháng của tuổi đôi mươi ít ỏi này. Ai cũng đau, có yêu có thương thì sẽ đau, chẳng ai hơn ai và chẳng ai thiệt cả.

Hãy cứ yêu thương đi, hãy cứ hoang dại đi, nhưng trong đầu vẫn phải giữ được một khái niệm, gia đình luôn là chỗ dựa vững chắc nhất! Gia đình là thế, chẳng ai bỏ ta dù ta có lầm lạc đến như thế nào. Thấy ta đau, gia đình cũng đau, cũng thương xót, thấy ta thất bại, gia đình chẳng bao giờ bỏ mặc ta. Vì thế hãy luôn giữ cho mình một niềm tin nơi ấy, đừng để những vụn vặt nhất thời làm nó lung lay. Và xin đừng để họ rơi một giọt nước mắt đau buồn nào cho ta, mà hãy để đó là những giọt nước mắt vì hạnh phúc, mãn nguyện dành cho riêng ta.

Và đôi khi ta hãy nhớ quay đầu nhìn lại những gì ta đã trải qua mà cố gắng cho những ngày sau, đừng vấp phải những thứ ta đã khiến ta tưởng chừng như gục ngã, con đường đã đi qua rồi thì hãy nhớ nó đã từng chông chênh đến như thế nào. Hãy bước thật chậm nhưng chắc chắn, đừng tin vào lòng người, và cũng đừng mong thay đổi được lòng người, có chăng cũng chỉ là bề nổi, còn thật trong thâm tâm, ta cũng chẳng nghĩ ta có thể thay đổi được huống chi người!

Vội vã đến rồi vội vã đi chẳng mong chờ, tôi bước qua tuổi 29...

© Bùi Phương Dung – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

back to top