Ta cần đi hết những gập ghềnh của tuổi trẻ
2015-04-20 01:05
Tác giả:
blogradio.vn - Nếu vẫn còn cơ hội được sống sao không một lần thử sống khác với ngày hôm nay? Sao không cho phép mình đi lạc để tìm lại con đường ý nghĩa trước khi tóc kịp bạc trắng trên mái đầu? Ta cần xê dịch để đi hết những khúc quanh co, gập ghềnh của con đường tuổi trẻ, để thấy chân trời là ánh dương.
Đã có lúc ta vùi mặt mình vào bàn tay thô ráp và tự hỏi: “Rồi cuộc đời sẽ đưa ta về đâu”.
Ta luôn muốn sống một cuộc đời ít gian nan. Sáng sớm đón bình minh bằng nụ cười an nhiên và trong veo, đến khi chiều về có một bàn tay chờ đợi, sẵn sàng ủ ấm và lau nước mắt. Nhưng cuộc đời chưa bao giờ tròn vẹn yêu thương cho những tâm hồn khát khao sống.
Ta đã làm gì với cuộc đời mình sau mỗi sớm bình minh?
Một tách trà, một lát bánh mì và một tờ báo. Ta tất bật chen chúc với dòng xe cộ trên phố, với ngổn ngang những lịch trình, deadline và cả những gương mặt nhòe nhoẹt những thứ sáp màu tô vẽ. Chẳng ai muốn sống vội nhưng sau cánh cửa ngôi nhà vẫn hằn lên nỗi lo cơm áo.
Ta đã làm gì với cuộc đời mình sau mỗi chiều nắng tắt?
Một mình, một căn phòng, một nỗi cô đơn. Giữa những rối ren quanh mình, ta vẫn để mình thao thức hằng đêm. Bởi những trái khoái cuộc đời vẫn xoay vần và cuốn ta vào những giấc mơ chập chờn giữa hai màu sáng tối.
Ta đã làm gì với cuộc đời mình sau mỗi cuộc tình?
Ta cứ vô tình buôn bán số phận nhau hay tại định mệnh luôn bắt ta rẽ lối. Bên trong lồng ngực là một nỗi đau, là những khoảng mênh mông nhớ thương quay quắt. Chẳng ai muốn lựa chọn cô đơn sau chặng dài yêu thương đầy ắp, nhưng bởi cuộc đời luôn cần nhiều ngã rẽ để đặt tên. Ta để người định nghĩa lại về hạnh phúc, mất mát và tổn thương. Dù có đau đến xanh xao ta vẫn sẽ tạm gác yêu thương và bỏ lại tất cả ở phía sau. Rồi những thâm quầng trên đôi mắt sâu sẽ được xóa nhòa bằng những bình yên trong giấc ngủ. Ta sẽ thôi thổn thức giữa những ngày cạn và giấc mơ hoang.
Ta đã làm gì với tuổi trẻ của mình?
Những tuổi trẻ bị bỏ quên giữa vòng xoáy cuộc đời và lạc lối trong vùng hoang vu. Ta mãi hoài niệm về một quãng đời tuổi thơ bởi nơi ấy chân trời luôn ít bão. Trên miền đất hứa của cuộc đời quá rộng, ta lo sợ những con đường ngắn dài với đủ nắng mưa hòa quện và bão bùng tố giông. Ta thờ ơ với chính tháng ngày của mình vì nghĩ cuộc đời còn dư thừa thời gian để mà phí phạm. Nhưng trong phiến lá thời gian, chúng ta không thể mãi mãi thanh xuân cũng như không bao giờ có thể làm lại những ngày tháng này một lần nữa.
Làm sao ta biết cuộc đời sẽ nhân từ dành cho ta đủ lâu?
Khi cái chết chẳng bao giờ được thông báo trước, còn sự sống lại quá mong manh. Hôm nay vẫn ngồi cà phê và tán gẫu với bạn nhưng biết đâu ngày mai, ta đã chẳng còn trên quãng đời này. Vậy nếu vẫn còn cơ hội được sống sao không một lần thử sống khác với ngày hôm nay? Sao không cho phép mình đi lạc để tìm lại con đường ý nghĩa trước khi tóc kịp bạc trắng trên mái đầu?
Ta cần xê dịch để đi hết những khúc quanh co, gập ghềnh của con đường tuổi trẻ, để thấy chân trời là ánh dương.
© Vy Sam – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.