Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sống xứng đáng với may mắn và hạnh phúc đang có bạn nhé

2013-01-17 09:15

Tác giả:


Cách đây mấy tuần, mình vào rạp xem Lincoln Vambire Hunter trong tâm trạng rất buồn tủi vì phải lủi thủi đi xem phim một mình, sau khi xem xong phim đấy vì qúa sợ nên mình đã mua vé xem tiếp Step up 4 cho cân bằng cảm xúc. Sau khi bước ra khỏi rạp khi trời nhá nhem tối, bỗng nhìn thấy người nhặt rác đạp xe qua, trên xe chất đầy những chiếc bao to gấp mấy lần người đạp xe. Lòng chợt tê tái và thấy dằn vặt bản thân mình ghê gớm. Tiền vé xem 2 bộ phim ở rạp Dân Chủ cũng chẳng đắt đỏ gì, nhưng người nhặt rác ấy phải dừng xe bao nhiêu lần một ngày nhặt từng mẩu giấy, từng vỏ lon để có được số tiền ấy?

Trước kia mình đi gia sư một lớp ở đường Đê La Thành vào tối thứ năm hàng tuần, điểm chờ xe 02 gần ngay 1 thùng rác, thế là hầu như lần nào chờ xe về mình cũng chứng kiến cảnh người nhặt rác cần mẫn lục từng túi rác trong thùng, nhặt từng mẩu giấy nhỏ, từng cái nilon, từng vỏ nhựa… Lúc ấy nhà mình đang khó khăn nhiều, Mẹ ốm liên miên, đôi lúc mình thấy mình thật đáng thương và vất vả, nhưng ngẫm lại so với những người nhặt rác ấy, có lẽ cuộc sống như mình là mơ ước của họ…

vất vả mưu sinh

Vào tầm này năm ngoái, cuối tuần mình đi dạy một lớp Toeic ở gần Viện hàng không Việt Nam, tầm 12h trưa đợi xe bus về, mình rất hay thấy một bác trung niên đạp xích lô chở rất nhiều ống sắt. Mình ấn tượng nhất là một lần, bác ấy đang đạp bỗng nhiên dừng lại, chạy ngược lại nhặt MỘT cái vỏ C2, cái xích lô của bác ấy theo đà tiến lên phía trước một đoạn xa, và bác ấy lại vội vàng chạy theo nhẩy lên cái xích lô gò lưng đạp tiếp. Đống sắt ấy có lẽ nặng hơn bác rất nhiều…

Hồi lớp 5, mình không nhớ rõ tại sao có một thời gian Mẹ lại không bán quần áo mà chuyển sang bán hương. Bây giờ Mẹ hay kể lại là lúc ấy Mẹ đạp xe lên Hải Phòng lấy hương, sau đấy xách làn hương đi bộ từng con phố để bán. Mỗi nắm hương lãi được 500 đồng thôi, nên lắm hôm khát nước cháy cả cổ mà Mẹ chẳng dám uống. Uống cốc nước 500 đồng là mất lãi một nắm hương mất rồi. Vậy mà có ngày, đi chẳng bán được nắm hương nào. Có ngày mưa, Mẹ mua cái áo mưa mỏng quấn cho cái làn hương - hương ướt là lỗ vốn to, còn Mẹ thì “ướt đỡ khát lại càng đỡ tốn tiền mua nước uống”…

điều kì diệu

Mùa đông năm ngoái, mình may mắn được tham gia khóa tu tập và gặp gỡ mấy anh chị người Hà Giang. Nhắc đến Hà Giang mình háo hức nghe tả về Đồng Văn, về cánh đồng hoa cải, hoa tam giác mạch... Nhưng Hà Giang còn có những em bé hàng ngày đi bộ mấy cây số đường rừng để đi học với manh áo rách trong thời tiết cắt da cắt thịt, tiền thức ăn cả tuần của em chỉ là 10 nghìn đồng, ước mong của em chỉ là Mẹ có được bát cơm no với muối trắng để ăn sau khi sinh em bé để tránh bị hậu sản, bữa cơm với thịt vẫn là mong ước xa vời của các em… Vì những chuyện cá nhân chẳng đâu vào đâu, mình đã lỗi hẹn với Hà Giang. Ngẫm lại, giá như lúc ấy mình đã đi, có lẽ việc mình đem được vài cân thịt lên Hà Giang cho các em sẽ mang lại nhiều hạnh phúc hơn là ở lại với mớ bòng bong mang tính tình cảm cá nhân. Mình vẫn nợ Hà Giang…

Ngồi nói chuyện với cụ già cân đo trong lúc chờ Mẹ. Cụ 83 tuổi, sống một thân một mình ở một phòng trọ 1 triệu mốt, hàng ngày cụ đi bộ đẩy xe 2km ra Bách hóa Thanh Xuân bán thuốc lá, bán vài thứ kẹo với 1 cái cân đo sức khỏe. Nhưng cụ đau lưng rồi nên cũng chẳng đứng lên được để chỉnh đo chiều cao cho khách, nên cũng ít khách. Ngày nào cụ cũng phải uống thuốc đau khớp, cụ bảo thấy bảo uống thuốc tây thường xuyên hại gan nhưng cụ chẳng có bảo hiểm nên chả dám bỏ tiền ra mua thuốc bổ gan. Cụ phải tiết kiệm tiền để dành ngày đau ngày ốm nằm nhà, để dành sau này có tịch cũng có mảnh đất để nằm xuống. Họ hàng cụ ở Hải Phòng đấy, nhưng cụ đau ốm già yếu thế này chắc họ cũng chẳng muốn nhận về nên cụ cũng chẳng muốn làm họ khó xử. Mấy hôm nay đường về nhà cụ đang làm nên cụ phải thuê người bê xe hàng qua chỗ đường đang làm, khi nào làm xong đường cụ trả một thể. Chẳng dám hỏi nhiều hơn nữa, vì sợ người già sẽ tủi thân rất nhiều và rất lâu. Có chị dắt con qua dừng lại cân cho cháu bé, bé con đòi mẹ nó mua kẹo của cụ nhưng cụ bảo thôi tối rồi cháu ăn kẹo sâu răng đấy. Cụ bảo cụ đăng kí hiến nội tạng (hay hiến xác không biết nữa) “nhưng Trời vẫn cho sống nên vẫn chưa hiến được cháu ạ”…

Mình thật may mắn và hạnh phúc, hãy sống cho xứng đáng với điều đó!
  • Gửi từ Chu Tuyết email tuyetchu89@gmail.com

Để những câu chuyện tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vntrên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn


Click để tham giacập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Việt nhé!


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới

3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới

Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

back to top