Phát thanh xúc cảm của bạn !

Say something

2015-05-26 01:00

Tác giả:


Bài dự thi "Độc thân không cô đơn".

blogradio.vn - Những bộn bề cuộc sống đôi lúc khiến ta tạm quên đi những góc khuất, khiến những dòng ghi chép không tên những lúc một mình ấy bị bỏ lại sau lưng. Đôi khi đơn giản chỉ là lặng yên và ngắm nhìn dòng người qua ô cửa nhỏ và để những suy nghĩ vẩn vơ được tự do bay lượn trong đầu.

***

“Ta gặp nhau một chiều thu tháng mười, vì nụ cười ấy cho em nhớ mong từng ngày.

Đêm về nghe lòng thương anh mất rồi, ngại vì mình con gái... phải làm sao?

Lỡ buông lời yêu anh, sợ anh xa lánh. Biết sao giờ vì chỉ thấy nắng trong tim mình.

Say you do, say you do...”

Những câu hát mở đầu Say you do vang lên nhẹ nhàng, tình cờ mà đầy cảm xúc. Tôi đến với Note Coffe cũng tình cờ như vậy, như cái cách mà Key bước vào trái tim tôi mùa thu năm ấy – cái mùa ẩm ương mà tim cứ ngọt lịm đến vô cùng.

Chúng tôi dường như tìm thấy sự đồng cảm ở cái quán nhỏ này, cũng giống như bao vị khách từng ghé qua nơi đây chỉ để được lưu lại những dòng note chan chứa yêu thương. Ngay từ lần đầu tiên ấy, tôi đã rất thích ngồi lặng lẽ bên Key, ngắm nhìn thế giới xung quanh, và tất nhiên không quên cùng nhau để lại vài nét chữ kỉ niệm. Có gì đó vừa quen thuộc vừa bí ẩn bên trong con người ấy. Note lặng lẽ cho tôi những dòng tâm sự mới.

cafe, note, nhớ, anh, em

Tôi vẫn luôn nhớ về những ngày yên bình. Những buổi chiều mùa thu, kéo nhau đi lang thang, ghé quán mua 2 cốc coffee giấy rồi cùng nhau đi trên những con đường thật đầy gió.

Mùa đông, chúng tôi vùi mình vào góc quán, cùng nhau lật giở những trang sách. Trong những ngày mưa ảm đạm, đôi khi là những đoạn hội thoại ngắn ngủi với một vài câu từ ngồ ngộ. Đôi lúc chỉ cần lắng nghe những yên lặng của nhau, của mùi hương, của hơi thở, của tiếng mưa rơi đánh nhịp đều chạm vào ô kính, tí tách... tí tách... Đâu đó có tiếng gió khe khẽ lùa qua khe cửa nhỏ tí hon... Chỉ cần ngẩng lên bắt gặp ánh mắt chăm chú, đôi mày hơi chau lại từ đối phương là có thể mỉm cười.

Với tôi như vậy đã là quá hạnh phúc và đủ đầy. Trong im lặng, tôi thấy lòng mình thanh thản, không một gợn âu lo. Tôi vẫn thường hỏi Key: “Bao nhiêu người có thể dành thời gian lặng im bên nhau mà vẫn hạnh phúc nhỉ?” Chắc hẳn những người đó phải hiểu nhau nhiều lắm, thương nhau nhiều lắm.

Bởi ai cũng có nỗi buồn của riêng mình, vậy nên để lắng nghe nỗi buồn của người khác là một điều xa xỉ. Và cứ thế, mỗi người lại tự đắm mình trong chính nỗi đau của bản thân, khóa kín những cánh cửa hòng che đậy những vết sẹo chưa lành, rồi ném chìa khóa ở nơi nào đó mà không hề nghĩ một ngày sẽ có người tìm ra chúng. Như tôi và Key.

Theo thời gian, người ta sẽ lại quen với sự cô đơn ấy của mình. Bởi những bộn bề cuộc sống đôi lúc khiến ta tạm quên đi những góc khuất, khiến những dòng ghi chép không tên những lúc một mình ấy bị bỏ lại sau lưng.

Cô đơn thật không hề đáng sợ.

Có những khi cảm tưởng cả đời này không có ai hiểu mình thì lại có một người đặc biệt bước vào cuộc sống của ta, dỡ bỏ đi lớp tường thành dày đặc gai góc của ta. Dần dần mở từng cánh cửa đi đến căn phòng riêng trong tim ta, vỗ về và lắng nghe những câu chuyện không đầu không cuối. Người đó đồng ý đi cùng ta khắp hang cùng ngõ hẻm ở cái thành phố chật chội những thờ ơ, ích kỷ ngột ngạt này. Họ từ xa lạ đã trở nên thân quen, đến nỗi chỉ cần nghe tiếng bước chân, nhìn cách ánh mắt người đó ngời sáng, hay thoảng mùi gỗ ngọt ngào nồng ấm mỗi khi vòng tay ôm từ sau thật nhẹ, ta cũng đã có thể nhận ra, và vỡ òa vì hạnh phúc. Ta tập sống có họ, một cuộc sống không còn nhiều chỗ dành cho sự cô đơn thường trực bấy lâu.

Nhưng bỗng một ngày, người bỏ lại ta, trở về nơi náo nhiệt vội vã, rong chơi với những cảm xúc mới, với những bản tình ca có nhiều nốt nhạc vui tươi. Và ta, một lần nữa, rơi tự do, trở về với những miền đau cũ, những nỗi niềm cũ, ở một nơi nào đó, ngược lối, không tên. Người lạ từng quen, đó mới là điều đáng sợ nhất.

cafe, em, yêu, muốn nói

Giờ đây, khi chỉ còn một mình, tôi vẫn thường xuyên ghé lại Note, tìm một chỗ đủ “yên”, ngồi viết tiếp những câu chuyện dang dở. Đôi khi đơn giản chỉ là lặng yên và ngắm nhìn dòng người qua ô cửa nhỏ và để những suy nghĩ vẩn vơ được tự do bay lượn trong đầu.

Không có Key, cuộc sống của tôi vẫn vậy. Tôi lại làm quen với cảm giác lạc lõng giữa biển người, dù là đang đứng giữa chốn xa lạ hay những gương mặt thân quen. Như con cá nhỏ, học cách bơi giữa những hoang mang. Như người đi tìm kho báu, mà biết chắc chiếc chìa khóa đã bị đánh cắp.

Bất giác thoát khỏi dòng hồi tưởng, nhạc đã chuyển sang Say something tự lúc nào:

"Say something, I’m giving up on you

I’m sorry that I couldn’t get to you

Anywhere, I would’ve followed you

Say something, I’m giving up on you

And I will swallow my pride

You’re the one that I love

And I’m saying goodbye"

Ngắm nhìn những dòng note nhỏ trên tường, đã có nhiều đổi thay. Những hoài niệm cũ của tôi, của Key đã nhanh chóng được thay thế bởi những yêu thương khác. Không còn tìm đọc lại những câu chữ cũ đã trở thành hoài niệm, chọn cho mình một góc lặng mới, nhìn cuộc sống lạc quan qua lăng kính nhiều màu, ngẫu nhiên có một vạt nắng rơi nhẹ trên vai...

© Nguyễn Nhật Linh – blogradio.vn

Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet

         



Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

back to top