Sài Gòn lại mưa!
2012-11-08 01:15
Tác giả:
Nó vẫn hay nói mưa là một chất xúc tác không thể thiếu cho cảm xúc thăng hoa. Đẩy lên cao trào những suy nghĩ đang giấu kín, hay len nhẹ đâu đó tìm kiếm những nỗi khắc khoải hằn sâu trong đôi mắt luôn bị khỏa lấp bởi những nụ cười nhẹ tênh. Nó lại chìm đắm trong cái tí tách của làn nước lạnh buốt…
Cuộc sống và thời gian đã tô vẽ quá nhiều cho vẻ bề ngoài cứng cỏi đến khô cằn. Lớp áo mong manh, lụa là chẳng mang đến nhiều cái e thẹn vốn có, chỉ ấn khuất bên trong là những bước chân dứt khoát đến vô tình. Nó đi, và nhìn mọi việc thật thờ ơ như chính vẻ ngoài đang bao phủ lấy mình.
Tuy nhiên, những nhịp đập thường nhật nhất của cuộc sống vẫn đang được cảm nhận rất mềm, nhưng chẳng thể thoát ra bởi đâu đó hằn sâu trong Nó là một khoảng trống vô định cho sự ngóng trông. Ấy thế nhưng niềm tin vẫn hiện hữu trong từng suy nghĩ, để Nó rắn hơn và thôi đi những giọt buồn nóng hổi đang chực chờ nơi khóe mắt. Nó hài lòng với chính mình, rồi hòa vào cái rả rích của cơn mưa mùa thu dai dẳng, hay xòe bàn tay đón những chiếc lá vàng đầu tiên đang gieo mình nhẹ theo làn gió ướt mướt.

Tuổi trẻ, sự bồng bột đôi khi mang đến thật nhiều niềm vui bất chợt, hay cái nhói buốt khi ai đó vô tình bóp nhẹ làm đau nhói những trái tim non nớt đã qua đi. Lùi vào thật sâu trong tâm khảm mỗi con người là những ký ức ngọt ngào cháy bỏng của biết bao đam mê của thuở thiếu thời, Nó cảm nhận thời gian đang làm dày lên trong mình khát khao thực nhất, chính nhất về - sống - tin - và yêu.
Sẽ chẳng ai trao cho ai một niềm tin đến tuyệt đối, mà có chăng chính bản thân của mỗi người phải xây cho mình cái thứ vô hình nhưng thực sự rất chắc ấy để làm nền móng của mọi việc. Với Nó, điều đó không thể thiếu cho môt đôi chân thăng bằng. Cái nền tảng cố định ấy đâu phải giản đơn mà có được, chẳng phải đã té sấp té ngửa đến chai sạn rồi đấy thôi.
Gió xô nhẹ tán lá sau cơn mưa dầm dai dẳng, những giọt óng ánh còn sót lại đang buông mình đáp nhẹ xuống lớp đất mềm dưới chân Nó. Mưa cũng đã thôi rơi, gió cứ hây hây thoảng qua và phía cuối trời sẽ ửng lên thứ ánh sáng nhẹ nhàng trong buổi chiều tà. Gương mặt Nó cũng thoát khỏi cái trầm lắng mơ hồ, để trong đôi mắt cũng bừng tỉnh, và mọi giác quan hướng đến cảm nhận cuộc sống thực nhất có thể.
Lãng đãng nhìn mây đang trôi, …
- Gửi từ Mây trắng - chungcosic@gmail.com
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

