Phát thanh xúc cảm của bạn !

Rung động đầu đời luôn là điều đặc biệt nhất

2020-11-10 01:30

Tác giả: Kẹo mạch nha


blogradio.vn - Rung động đầu đời, không phải ai cũng có thể nắm tay nhau hồi tưởng lại quá khứ, đôi khi chỉ cần nhìn người ấy mỉm cười cũng đủ vui rồi, và khi thấy người ấy nắm tay ai bước qua, tim ta bỗng nhiên đau xót. Cuộc đời này có thể ta sẽ có đôi ba lần rung động, nhưng rung động đầu đời luôn là điều đặc biệt nhất, bởi đứa trẻ ngây thơ trong ta đã bắt đầu biết yêu rồi.

***

Trong một khoảnh khắc nào đó giữa cuộc đời này, bạn đã từng rung động chưa?  Tôi thì rồi, có chứ, dù sao tôi cũng chỉ là cô gái tuổi đôi mươi với bao nhiêu mơ mộng. 

Hôm nay hẹn hò với đứa bạn thân, hai đứa kể cho nhau thật nhiều chuyện, nói với tôi về một giây phút rung động của nó, bỗng khiến tôi nhớ về một thoáng mềm lòng của mình vào năm ấy, một vệt nắng tưởng chừng đã tan từ lâu, ai ngờ vẫn luôn giấu mình sau những kẽ lá tâm hồn, chỉ chực chờ một chốc sơ hở để len lỏi khắp tâm trí tôi. 

Năm nhất Đại học chúng tôi đi học quân sự, bọn tôi phải ở tầng 4, không có thang máy, xách vali mệt nghỉ, đám con gái rên rỉ ỉ ôi, tụi con trai cũng chả đỡ hơn là bao, chẳng ai vui vì phải xách vali trèo 4 tầng lầu lên lên xuống xuống. 

Tôi biết cậu ấy, một người bạn ở xa đến tỉnh tôi học, trắng trẻo, trông rất thư sinh, tuy tôi biết tên cậu ấy nhưng lại không biết cậu học ngành nào. Cậu ấy cũng khá được chào đón, có vẻ như cũng có vài ba số bạn nữ để ý cậu ấy. Lúc đó tôi cũng chẳng có cảm giác gì, cho đến hôm ấy. 

nucuoi

Ngày cuối cùng ở nơi tập huấn, chúng tôi dọn đồ để ra về, thật sự ấy, tôi không nhấc nổi cái vali. Tôi cao 1m58, nặng 52kg, chả phải kiểu nhỏ bé hay được che chở, nhìn tôi trông khá là "khoẻ". Nhưng tôi yếu thực sự, hay ốm, hay mệt, lại còn không xách được đồ nặng. 

Đương lúc tôi đang loay hoay với chiếc vali của mình, cậu ấy đi qua, trên tay phải là vali của cậu ấy. Tôi cứ nhớ mãi khoảnh khắc đó, cậu ấy đi qua, chẳng nói chẳng rằng, nhấc bổng vali của tôi lên rồi đi thẳng xuống dưới. 

Và cứ thế, bên phải là vali của cậu, bên trái là vali của tôi, từ tầng 4 xuống tầng 1, không cần nghỉ ngơi, không thở dốc, cậu xách hai cái vali một cách nhẹ tênh. 

Xuống tới nơi, tôi nói cảm ơn với cậu, cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi đi.  Đó là lần đầu tiên tôi biết cảm giác như mèo cào qua tim, tê và ngứa. Nhưng sau đó về lại trường, tôi không cố ý tìm hiểu về cậu, xem cậu học ngành nào, lớp nào, facebook là gì. 

Và cứ thế mà qua, mấy năm qua rồi, khi cô bạn nhắc về sự rung động, hình ảnh về cậu chợt loé lên trong đầu tôi. 

Tôi không biết mình có hối hận khi bỏ qua cậu cũng như rung động đầu đời không nhưng tôi biết, dấu ấn về cậu chưa bao giờ phai nhoà trong ký ức của tôi. 

bennhaumuathu

Tôi biết nếu ngày đó mình cố ý tìm hiểu thì cũng chẳng phải chuyện khó gì, chỉ là tôi cứ thế phớt lờ cảm xúc của trái tim mà thôi. 

Chắc mọi người đều có những giây phút rung động của mình, là khi con tim ta run lên "thình thịch", "thình thịch", đập liên hồi, nó bán đứng vẻ mặt thản nhiên của ta. Nó khiến ta phải đối mặt với nội tâm mình. 

Rung động đầu đời, không phải ai cũng có thể nắm tay nhau hồi tưởng lại quá khứ, đôi khi chỉ cần nhìn người ấy mỉm cười cũng đủ vui rồi, và khi thấy người ấy nắm tay ai bước qua, tim ta bỗng nhiên đau xót. Cuộc đời này có thể ta sẽ có đôi ba lần rung động, nhưng rung động đầu đời luôn là điều đặc biệt nhất, bởi đứa trẻ ngây thơ trong ta đã bắt đầu biết yêu rồi.

© Kẹo mạch nha - blogradio.vn

Xem thêm: Yêu là đánh cược, được thì ăn cả, ngã phải đứng lên

Kẹo mạch nha

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top