Rồi cũng sẽ qua đi nỗi buồn
2025-10-14 13:20
Tác giả:
blogradio.vn - Cuộc sống vốn luôn công bằng, nếu chúng ta hiểu được luôn có đau khổ và hạnh phúc đan xen, luôn có niềm vui và nỗi buồn song hành, luôn có chân thành và phản bội, và cũng luôn có sẻ chia và bao dung.
***
Họ cưới nhau trong sự chúc phúc của tất cả mọi người. Chú rể cao lớn, hơi gầy nhưng luôn toát ra vẻ mạnh mẽ, còn cô dâu thì xinh xắn e ấp bên chồng. Một cặp đôi hạnh phúc, nhìn họ luôn sát bên nhau mà nhiều người ganh tị.
Họ may mắn được ở riêng, ba mẹ cô cho hẳn hai vợ chồng một ngôi nhà, mà ba mẹ anh cũng chẳng khắt khe chuyện phải làm dâu thế này thế kia, dù anh là con trưởng. Đã vậy mỗi lần con dâu về chơi, đích thân mẹ chồng còn vào bếp làm những món cô thích ăn, chẳng bao giờ tiếng lớn tiếng nhỏ. Hàng xóm trầm trồ khen ngợi, ai cũng nói cô quá may mắn được làm vợ anh, được làm dâu ba mẹ anh.
Một năm, rồi hai năm.
Ba mẹ anh sốt ruột chuyện có cháu bế, cứ thúc giục hai vợ chồng. thậm chí mẹ anh còn lôi cô vào phòng riêng để hỏi chuyện ấy của anh và cô, cô không biết trả lời mẹ sao vì chính cô cũng sốt ruột, vì ba mẹ cô cũng hối.
Hai vợ chồng họ quyết định đi khám.
Kết quả làm anh chết lặng, nguyên nhân là từ anh. Anh vốn từng đi chiến đấu tại chiến trường Campuchia và đã bị thương nặng trong một trận đối mặt với quân địch, nhưng sau đó anh đã vượt qua vết thương một cách tuyệt vời, trở về nguyên vẹn trong niềm vui khôn tả của gia đình. Không ai biết được, chính vết thương năm xưa ấy đã làm anh không thể có con.
Bác sĩ lắc đầu, ông là người trong chuyên ngành thì sao lại không biết rõ phải tư vấn thế nào cho các cặp đôi hiếm muộn và phác đồ chữa trị cho mỗi cặp.
Họ nhìn nhau, không nói được lời nào.
Cô về thẳng bên nhà ba mẹ anh và nói rõ ràng mọi chuyện, cô biết ai cũng bị sốc và đau lòng nhưng thà nói sớm để mọi người đừng hy vọng và thắc mắc, càng giấu sẽ càng khổ cho tất cả. Cô đang nghĩ đến giải pháp có con nuôi.

Ba mẹ anh không đồng ý, họ nói anh là con trưởng nên họ muốn giọt máu là của chính anh. Ba anh bảo cứ kiên nhẫn, biết đâu phép màu sẽ đến.
Anh cũng đồng ý vậy, ba mẹ cô cũng đồng ý vậy.
Bắt đầu từ hôm đó, cô tìm hiểu những món ăn có lợi ích cho chuyện có con, tẩm bổ cho anh đầy đủ, cả cô cũng vậy luôn.
Thêm hai năm trôi qua.
Không có bất cứ một sự thay đổi nào, không có một tín hiệu nào của chuyện có con, chỉ có sự chờ đợi là đang mỏi mòn dần đi. Em trai anh lập gia đình và cũng sinh con rồi, sinh năm một liên tục hai công chúa. Vợ chồng em trai anh lại ở cùng ba mẹ anh nên đã có tiếng trẻ thơ trong nhà, ông bà nội cũng bớt buồn, nhưng ông bà cứ khao khát có một cháu trai. Nội ngoại hai bên không biết được rằng trong hai năm ấy cô dâu trưởng ngày nào cũng ngày đêm khấn vái trước bàn thờ Phật trong nhà, cô còn đi khắp các chùa linh thiêng để mong có một đứa con. Cô nói với anh cho dù kết quả ra sao thì ở hiện tại cô vẫn nhẹ lòng hơn.
Nhưng nhìn cô cứ héo mòn theo thời gian với mong ước được làm mẹ, anh nghe đau thẳt tim gan. Anh đề nghị chia tay.
Cô khóc, cô nói cho dù có bất cứ chuyện gì thì cô cũng không xa anh, tuyệt đối không xa anh, chỉ có anh bỏ cô mà thôi.
Anh đồng ý với giải pháp năm xưa của cô.
Một người bà con giới thiệu có một cô gái vừa sinh xong mấy ngày trong bệnh viện, cô ấy lỡ có thai khi chưa có chồng, lại còn đang đi học nên muốn cho con. Anh và cô lập tức tìm vào tận nơi, đó là một bé trai, cân nặng đến hơn ba ký, nhìn rất đáng yêu, đang ngủ say sát bên mẹ. Mọi chuyện thỏa thuận rất nhanh vì cả hai bên đều muốn đạt được điều mình cần.
Tổ ấm nhỏ của họ trở nên rộn ràng nhộn nhịp. Cô nghỉ làm hẳn ở nhà để tự tay chăm con. Lần đầu được làm mẹ, cô chưa quen nên cứ bị bối rối, còn anh vì quá sung sướng nên đi làm về là cứ dành ở bên con. Bé rất ngoan, không quấy khóc và lớn nhanh trông thấy.
Khi tôi ngồi viết như này, bé trai năm xưa đã là một chàng trai khôi ngô gần ba mươi tuổi. Em cũng đã biết đó không phải là ba mẹ ruột của em, nhưng em lại nói ngoài dòng máu trong người em thì ba mẹ hiện tại và em lại còn hơn cả ruột thịt.
Chú rể và cô dâu năm xưa giờ chuẩn bị đón con dâu vào nhà. Ông bà nội, ông bà ngoại hai bên thì hối hận vì đã ngăn cản con gái con dâu mình không được có con nuôi, dù đã có người còn người mất. Nhìn gia đình nhỏ ấy hạnh phúc mà đến giờ phút này những người bạc đầu mới hiểu được điều đơn giản, rằng chỉ có tình người chân thật mới làm nên điều kỳ diệu ấy. Và thực tế cũng chứng minh rồi, có biết bao gia đình chẳng phải hiếm muộn, chẳng phải con nuôi gì hết, là con cái rứt ruột sinh ra nhưng có được hòa thuận trong ngoài như vậy đâu.
Cuộc sống vốn luôn công bằng, nếu chúng ta hiểu được luôn có đau khổ và hạnh phúc đan xen, luôn có niềm vui và nỗi buồn song hành, luôn có chân thành và phản bội, và cũng luôn có sẻ chia và bao dung. Giống như thời tiết vậy, những cơn mưa qua đi sẽ là những ngày nắng ấm, miễn là vợ chồng sống với nhau thật ân tình sâu nặng thì những đau buồn rồi cũng sẽ qua.
Cho dù khó khăn như nào, tôi thật lòng mong mọi người đừng đánh mất niềm tin, nhất là trong giai đoạn đầy dịch bệnh và khủng hoảng về kinh tế cho mỗi gia đình như lúc này. Tôi thật sự thấu hiểu và cảm thông, tôi tin mỗi người sẽ tìm được cho riêng mình một cách riêng nào đó thật phù hợp để đứng vững được bên những người thân của mình.
“Nhất định không buông tay nhau
Nắm tay nhau thật chặt
Giữ tay nhau thật lâu
Nói với nhau một câu sẽ cùng đi hết con đường”
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Reply Blog Radio: Tôi Viết Nỗi Đau Lên Cát – Bản Full
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Con nhà nghèo
Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.
8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ
Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.
Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong
Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.






