Rồi cũng chỉ là chuyện cũ
2017-06-22 01:20
Tác giả:
Buổi tối cuối tuần, con hẻm nhỏ vùng ngoại ô vẫn khoác lên vẻ yên tĩnh thường ngày. Đám thanh niên trong xóm dù trẻ trung cũng chẳng đủ sức làm cho nơi này trở nên náo nhiệt là bao, bởi trung tâm thành phố với ánh đèn điện muôn màu, các trung tâm thương mại bên cạnh những đại lộ lớn và xe cộ đông đúc đã lôi cuốn chúng rời khỏi vào những ngày cuối tuần. Giờ này những người lớn tuổi có lẽ đang nghỉ ngơi bên chiếc tivi nhỏ và quây quần cùng gia đình sau bữa tối giản đơn nhưng chan chứa tình cảm.
Cô vừa trở về nhà sau những ngày đầu bù tóc rối nơi thị thành.
- Về sao không báo trước để tao nấu măng kho cho mày? Vào nghỉ đi, tao đi hâm lại đồ ăn.
Mẹ cô ra vẻ trách mắng nhưng vui lắm khi thấy cô về. Cô đi làm trên thành phố, cách nhà chừng 80 cây số, hiếm lắm mới về nhà và thường không báo trước. Cô thích những thứ ngẫu nhiên và việc cô về nhà cũng hiếm khi được dự tính trước. Có những thời điểm nghỉ lễ dài ngày, cô cũng không về nhà vì phải lo chạy dự án hoặc cô có những chuyến du lịch. Lại có những cuối tuần chỉ nghỉ 1 ngày hay 1 ngày rưỡi, cô lại chạy về nhà, dù đường đi cũng đã mất ít nhất 3 tiếng ngồi xe khách. Nếu biết cô về, có lẽ mẹ cô đã làm một nồi thịt heo kho măng chà bá đủ cho 5 người đàn ông ăn và cố ép cô mang lên nhà trọ để phòng ăn khi lười nấu nướng.
Cô ngồi bên mâm cơm nóng hổi vừa mới được hâm lại. Mẹ cô đứng đằng sau, tay dùng khăn xoa nhẹ mái tóc ướt sũng của cô do vừa mới tắm. Những cử chỉ nhẹ nhàng bà vẫn làm từ khi cô còn bé.
- Hay mày về làm gần nhà cho khỏe. Trên đó lại ăn uống thất thường.
Mẹ vẫn thường lo lắng cho cô như vậy. Nhưng lý do để cô không muốn ở quê có lẽ mẹ cô là người hiểu rõ nhất.
- Mày có biết tháng tám này thằng Trung…
- Đám cưới phải không mẹ?
Mẹ cô ngập ngừng rồi chợt sựng lại khi cô ngắt lời.
- Mày biết rồi à? Thế mày…
- Con bình thường mà. Con không về nhà vì công việc thôi.

Cô cứng rắn và điềm tĩnh trong câu trả lời. Mẹ cô nhìn cô với vẻ mặt đăm đăm…
Trung là tình yêu đầu của cô, và cũng là người để lại cho cô nhiều vết thương lòng. Ngày ấy sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô quyết định lên thành phố học đại học để phát triển công việc thời trang cô yêu thích. Trung lớn hơn cô 5 tuổi, do gia đình làm gỗ từ thời ông nội nên Trung ở lại quê nhà quản lý khu phân xưởng của gia đình.
- Em không cần phải học nữa, có cái bằng cấp ba là được rồi.
Trung lớn tiếng khi cô chia sẻ ý định đi học xa. Cô dù nhỏ tuổi hơn Trung nhưng chưa bao giờ thể hiện mình yếu đuối hay nhỏ bé. Cô ra sức giải thích và vẫn cương quyết với ước muốn của mình. Cô là cô gái hiện đại và cá tính, Trung biết điều đó nên cũng đành chiều người yêu.
Cô lên xe khởi hành đi thành phố, Trung hứa sẽ chờ cô học xong. Họ sẽ tổ chức đám cưới và mở một cửa hàng quần áo ở quê do cô làm chủ. Rồi cô sẽ tự tay thêu lên chiếc đầm cưới do cô tự thiết kế…
Cô vừa học hăng say với những kiến thức trên giảng đường, vừa không quên vun vén tình cảm với Trung qua những tin nhắn và cuộc gọi vội vàng sau những buổi tối mệt nhoài vì học tập. Những hoài bão yêu đương hay khát vọng mãnh liệt của cô gái trẻ tưởng chừng sẽ giúp Trung và cô đạt được ước mơ. Nhưng xa mặt cách lòng, những tin nhắn và cuộc gọi vơi dần khi kỳ tốt nghiệp ngày càng đến gần.
Ngày cô nộp đồ án tốt nghiệp kết thúc khóa học. Cô rạng rỡ gọi điện cho Trung, cô nói ngay khi đầu dây bên kia có tín hiệu nhấc máy:
- Anh Trung, em…
- Em gặp Trung à? Anh Trung đang bận dưới xưởng, em có cần nhắn lại gì không?
Là giọng một phụ nữ trẻ, hơn cô chừng vài tuổi. Vì trong nhà Trung là con một, xưởng gỗ cũng chỉ có nam giới. Cô có chút bất ngờ:
- Chị là…
- À, chị là Trang, người yêu của anh Trung… alo, alo…
Tiếng điện thoại ngắt ngang rồi im bặt. Cô khụy xuống trước phòng hội đồng, nước mắt từ đâu trực chờ rơi nhòe bản vẻ cô đang cầm trên tay…
Trang là nhân viên kế toán do ba của Trung tuyển vào phụ việc trong xưởng. Khoảng 2 năm cuối cô theo học trên thành phố, họ đã quen nhau. Đêm đó, Trung nói lời chia tay với cô...
Cô quyết định ở lại thành phố làm việc dù mẹ cô ra sức ngăn cản vì lo cho cô. Nhưng việc sống ở quê lúc này với cô là cực kỳ khó khăn. Làm sao cô có thể quên những ngày hẹn hò hai đứa nơi những con đường, những mái hiên không thể nào quên. Ngay cả những món ăn Trung thích, những bộ đồ hợp với Trung, những thứ thân quen biết dường nào. Cô tự nhủ một vết thương lòng cô không thể nào quên…

Tóc cô vừa mới khô, mắt mẹ cô díu lại vì trời đã chuyển khuya.
- Mày đi nghỉ sớm cho lại sức, đi đường cũng mệt rồi.
Mẹ cô vừa nói vừa dọn chén đũa trên bàn, vẫn không quên nhìn cô đầy ái ngại:
- Mày coi sao thì về đây, chuyện cũng qua rồi, nó cũng có vợ rồi.
Cô không nói gì, chỉ ậm ừ với đôi mắt nhìn sâu thẳm về phía ánh đèn. Mẹ cô nói không sai, chỉ là với cô, đã là ký ức thì làm sao có thể quên. Cô vẫn nhớ về điều đó, nhưng cô biết sau ngần ấy năm, nó chẳng đủ để dày vò cô như thuở trước. Cô nghĩ đến Trung nhưng tâm trí lại nhẹ nhàng.
Cô quay về giường, tắt đèn, song ánh trăng tròn từ bầu trời đầy sao vẫn len lỏi qua cửa sổ đến tận phòng cô. Nằm trở mình nhưng không ngủ được, có tiếng báo hiệu từ chiếc điện thoại, cô với tay lấy nó ở đầu giường. Là tin nhắn Facebook báo với cô về sự kiện thời trang vào tuần tới. Tiện tay cô lướt một vòng trên bảng tin, hiện lên tấm ảnh của một người bạn cùng quê trước đây, tim cô bỗng giật mình khi thấy Trung trong tấm ảnh.
Cô nhận ra đã lâu cô không còn theo dõi Trung trên mạng xã hội, cô muốn cắt đứt tất cả với Trung dù rằng thời gian đầu, cô vẫn mong ngóng muốn biết Trung sống thế nào, và vẫn thường vào Facebook của anh. Không biết cô đã bỏ được thói quen đó từ bao lâu, có lẽ cuộc sống vốn dĩ không chỉ có chuyện tình cảm, tuần hoàn của nó gắn theo nhiều các mối quan hệ bạn bè, gia đình và các nỗi lo cơm áo gạo tiền khác. Những mối bận tâm này có lẽ đã giúp cô không còn nghĩ nhiều về Trung như trước. Nay thấy khuôn mặt Trung, cô cũng không còn cảm giác tò mò hay háo hức của ngày xưa, chỉ giống như một người bạn cũ đi ngang rồi bất chợt gặp lại nhau. Cô nhấp ngón tay vào mục bình luận... Là mọi người đang nói về sinh nhật của Trung vào tháng sau. Cô chợt giật mình, ngày đó đã không còn nằm trong danh mục mà cô nhớ bấy lâu nay…
Cô nghĩ thầm trong lòng và mỉm cười:
“Mẹ nói đúng, mình sẽ chuyển về đây làm việc!”
© Thiên Sinh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.



