Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nỗi lòng

2024-03-02 18:10

Tác giả: Huỳnh Tiến Mạnh


- -- "Đúng, con là gay đấy!”

Nó hét toáng lên giữa bữa cơm tối, nơi chỉ vừa không ngớt những tiếng trêu cười rối rít, đã phải bao trùm lấy một cảm giác nặng nề đến ngột ngạt.

Nó siết chặt tay, hiện rõ lên từng đường gân xanh, thoạt nhìn trông có vẻ yếu ớt. Nó mới là một cậu học sinh lớp 8. Hơi thở hổn hển như vừa phải chạy đường dài, cái đầu nó cúi gầm xuống, nó khóc. Không biết tự bao giờ, nó khóc. Nó không muốn khóc, nó muốn dũng cảm chứng kiến cột mốc quan trọng nhất cuộc đời nó, thời khắc được sống và được thể hiện chính con người ẩn sâu bên trong của mình. Thế nhưng, nó vẫn khóc.

Nước mắt nó cứ trào ra theo dòng mặc cho thân chủ, là nó luôn tự bảo trong đầu phải mạnh mẽ lên.

-   - “Mày vừa nói gì hả con?”

Ba nó, một người đàn ông nay đã chễm chệ ở cái tuổi vang danh sự nghiệp, tay vẫn đang cầm chén cơm vừa nhận từ người vợ mà ông đích thân đi xin cưới khi còn là cậu thanh niên 18 tuổi không gia đình, không sự nghiệp, không có lấy một tiếng thơm. Giọng ông có hơi chút khàng khàng, khiến bã vai của nó run run vì giật mình. Trên chiếc bàn dài được bày tầm bốn, năm món ăn. Khói vẫn còn bay lên như thể đó là phần nhiệm vụ tất yếu của nó. Ông Cường ngồi ở ngay đầu bàn - cái nơi mà như thể được sinh ra để giành riêng cho những người trụ cột trong gia đình - máy móc đặt bát cơm nóng rực xuống.

tam-su-eo-le-cua-chang-trai-suyt-mat-vo-tuong-lai-vi-thieu-tu-tin

Mặt kính và đáy chén va chạm với nhau, tạo nên một âm thanh quen thuộc. Ngay khi tiếng “cạch” vang lên, nó cũng ngẩng đầu. Giờ đây trông nó thật tội nghiệp. Chén cơm còn ăn dở, một vài hạt cơm vụn dính trên mép thành bát và đôi đũa đang nằm lăn lóc mỗi chiếc mỗi nơi. Mặt nó đã ướt đẫm vì những giọt nước mắt cứng đầu không sao kìm lại được. Hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhau. Trong phút chốc, nó bất ngờ cảm thấy không có cánh cửa nào cho nó trong bóng tối sâu thẳm kia cả. Nó cô đơn, nó lạc lõng, nó buồn lắm, nó tổn thương lắm. Nhưng rồi, không biết dũng khí xuất phát từ đâu, nó nói một cách rõ ràng, từng chữ.

-  - “Con thích con trai, ba à. Con là gay.”

Nếu bạn tự hỏi là nó thật sự sợ chứ, thì nó sợ thật đấy. Nhưng mà nó cũng thầm tự hào, không ngừng cảm thán đây có thể là việc vĩ đại nhất mà nó làm trong chính cuộc đời của nó, dù chỉ cảm thán trong lòng thôi. Ánh mắt nó kiên quyết hơn bao giờ hết, cái sợ hãi lúc nãy đã bị đá xéo qua một bên không hề thương tiếc, thay vào đấy niềm tin của nó từng giây, từng phút đều trở nên mạnh mẽ hơn. Mẹ nó vẫn còn mặc tạp dề bị dính vài vết dầu, tay giữ chặt cái mâm nhỏ. Bà không bất ngờ, bà chỉ nhìn người chồng cùng chung chăn gối gần 30 năm một cách mong chờ pha thêm hương vị lo lắng. Bà biết mà, biết tất cả. Bà chỉ không nói ra thôi. Hay đúng hơn là bà đang chờ chính đứa trẻ ngoan của mình nói ra, tận sâu trong tâm hồn, mọi ngóc ngách của nó. Bà không biết chính xác, nhưng bà cảm nhận được, với tư cách là một người mẹ.

Ba nó vẫn ngồi đó, như thể để xác nhận lại tất cả những điều mà ông vừa nghe. Một lúc sau cái im lặng nặng nề, ông lên tiếng.

-  - “Con, thật sự đã suy nghĩ kĩ?”

- -“Sự thật, ba ạ.” Nó hít lấy một ngụm không khí, bình tĩnh điều chỉnh giọng điệu, tiếp tục nói.

-   - “Con thích con trai. Con đã nhận ra từ năm lớp 6. Lúc đầu con nghĩ nó chỉ là sự ngưỡng mộ nhan sắc bình thường của một con người bình thường trong một mối quan hệ bình thường. Nhưng rồi qua nhiều tháng, nó đã không còn là sự bình thường nữa. Nó là tình yêu, ba ạ. Con sợ lắm, sợ bị cô lập, sợ bị kì thị, sợ ba mẹ biết chuyện sẽ la mắng đòn roi, sợ bản thân là gánh nặng của gia đình, của xã hội, sợ không được chấp nhận, sợ rất nhiều thứ. Cuối cùng con cũng nhận ra, tất cả những điều trên là do con luôn cố tìm lí do để mình lẩn trốn khỏi hiện thực vốn là của mình. Nỗi sợ lớn nhất của con là sự đối mặt. Giờ đây khi con nói ra, con đã chấp nhận nó, chấp nhận sự thật. Con không muốn phải sống trái với bản thân mình thêm một phút giây nào nữa.”

Nó dõng dạc nói những điều mà nó nghĩ, không ngập ngừng. Mẹ nó không biết từ lúc nào đã ở sau lưng nó, ôm chầm lấy đứa con trai mà bà yêu quý. Có cái gì ươn ướt trên lưng nó. Mẹ nó cũng khóc. Khác với những giọt nước mắt của nó, bà khóc vì vui sướng, khóc vì con trai của mình đã trưởng thành hơn bao giờ hết.

-    -  “Mẹ biết. Mẹ là mẹ của con. Dù ít dù nhiều, với tư cách là đấng sinh thành, mẹ chỉ mong con được sống vui vẻ, hạnh phúc, chứ không phải chìm đắm trong đau khổ tự trách. Mẹ xin lỗi vì đã không nhận ra sớm hơn, trong cái khoảng thời gian mà con luôn tự dằn vặt mình. Mẹ rất vui vì hôm nay con đã chịu trải lòng với ba mẹ. Hơn ai hết, mẹ luôn chấp nhận con, dù con có làm việc gì, chỉ cần đúng với lương tâm của mình, mẹ vẫn sẽ chấp nhận con.”

Nó vô thức ôm chặt lấy mẹ mình. Chưa bao giờ nó hạnh phúc như bây giờ, sau ngần ấy năm. Ba nó cũng đến ôm nó. Siết chặt đến khó thở.

-    - “Cảm ơn con, vì đã chịu nói thật cho ba biết. Ba mẹ cho con sinh mạng, nhưng không thể quyết định được cuộc sống của con, vậy nên hãy sống đúng với mình con nhé. Ba mẹ yêu con lắm.”

Nó lại khóc. Trái ngược hoàn toàn với ban đầu, nó khóc vì hạnh phúc, vì vui sướng. Nó cũng hối hận vì không thành thật sớm hơn. Giờ đây, nó như được sống một cuộc đời mới, nơi mà nó được là chính nó.

 Tối hôm đó, nó đi vệ sinh tầm lúc gần sáng. Đi ngang qua cửa sổ, nó thấy ánh lửa cùng khói thuốc phả vào cái không khí sương ẩm lúc mặt trời gần ló dạng. Ba nó hút thuốc. Có cái gì lấp lánh trên gương mặt đã dần bị thời gian hao mòn của ba nó.

Nó ngẩng người. Ba nó khóc. Thì ra ba nó khóc. Trong lúc ấy, nó như chợt hiểu. Nhiều thứ lắm. Không phải chỉ cho nó sinh mạng để được đến với thế gian muôn màu muôn vẻ này, ba nó còn cho nó một chỗ dựa vững chắc, trên sự hi sinh thầm lặng của chính ông.

Vậy đó, ba mẹ nào mà lại không thương con cái do chính mình sinh ra cơ chứ. Trên mặt, họ có thể không thể hiện ra quá nhiều sự quan tâm dành riêng cho bạn. Nhưng ẩn sâu trong tâm hồn đã cằn cỗi theo tháng năm, họ vẫn yêu bạn như lúc đầu chào đón bạn đến thế giới này.

Họ chấp nhận mọi thứ của bạn, thầm lặng hi sinh những gì họ có thể, để đổi lấy sự hạnh phúc của bạn. Đừng ngần ngại nói ra những điều mình che giấu nhé. Biết đâu nói ra là cách giải quyết tốt nhất. Đừng ẩn mình trong chính vỏ sò mà bản thân xây dựng, vì thế giới ngoài kia không hề khắc nghiệt như tâm trí bạn đã tưởng tượng đâu.

© Huỳnh Tiến Mạnh - blogradio.vn

 

Mời xem thêm chương trình:

Huỳnh Tiến Mạnh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hè còn đến

Hè còn đến

Con đường mùa hè của đứa trẻ còn quê là xuống bếp, lên nhà rồi ra vườn, chạy ra đồng rồi lấm lem ra về. Quãng đường này tôi đã đi mòn mấy mùa hè trước và thêm mùa này nữa cũng coi như trọn vẹn thời học sinh.

Em ra phố

Em ra phố

Sáng nay cô ra phố, Bích Loan thấy nhớ nôn nao chiếc xe bánh mì và câu nói của mẹ, mình chuẩn bị ra phố thôi con, dậy đi. Bây giờ cô cũng đang ra phố đây, cũng con hẻm quen thuộc cũng những ngôi nhà những gương mặt quen thuộc của biết bao người, cũng con phố đã bên cô bao năm tháng ngày xưa, mà sao hôm nay cô thấy thân thương lạ.

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con, dạy biết bao điều Mẹ dạy nhiều, con nhớ bao nhiêu? Lời mẹ dạy, con chẳng thèm giữ Vì lời mẹ cũng chẳng dễ nghe.

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Ai cũng mong vận may của mình sẽ thuận buồm xuôi gió trong cuộc đời, đặc biệt là về mặt sự nghiệp, tài lộc. Ba tháng tới sẽ là khoảng thời gian may mắn đối với bốn con giáp này. Họ sẽ có những chuyển biến tốt hơn, sự nghiệp thăng tiến và họ cũng có thể đạt được sự giàu có bất ngờ. Hãy cùng xem 4 con giáp này sẽ tận hưởng vận may như thế nào trong những ngày tới nhé.

Vượt qua niềm đau

Vượt qua niềm đau

Tôi nhận ra anh cũng thích tôi giống như tôi đã thích anh vậy. Phải chi tôi đủ dũng cảm để nói ra hết mọi chuyện với anh thì giờ đây tôi không phải hối hận nhiều đến vậy.

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Tuổi 22, nơi mà một người trẻ cảm thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ bao la của ước mơ và khát vọng, nhưng cũng không thể tránh khỏi áp lực thời gian và nỗi đau của sự thất bại.

Mơ

Chẳng hiểu sao những ngày đó cô có thể mơ những cái mơ lạ lùng như vậy, toàn là mơ những chuyện quá sức mình, vậy mà cũng mơ được. Vậy là thêm một lần mơ nữa vẫn cứ là mơ chứ cô không biến mơ thành thực được.

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Hiện nay, 5 thể loại sách chữa lành được độc giả ưa chuộng gồm sách khám phá bản thân, phân tích hành vi, kỹ thuật giảm căng thẳng, phát triển kỹ năng sống, kỹ năng giao tiếp.

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Mỗi người một nơi, không ở cạnh nhưng luôn nghĩ về nhau, trái tim của hai đứa trẻ ấy vẫn luôn hướng về đối phương. Người ta hay nói “Xa mặt cách lòng”, giá như nó đúng với câu chuyện này thì hay biết mấy, sẽ không có hai người yêu nhau mà ôm nỗi tương tư như thế.

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Tôi nhớ mỗi tối nằm trong chăn ấm đều thiếp đi khi ngắm nhìn nó cuộn tròn ấm áp bên cạnh cái đèn ngủ bể cá giả sủi khí đưa đẩy những con cá nhựa lên xuống trong ánh sáng mờ màu xanh lam. Có lẽ đó là những năm tháng bình yên, vui vẻ nhất trong tuổi thơ của tôi và nó, cũng là những năm tháng mà tình bạn của chúng tôi gắn bó keo sơn nhất.

back to top