Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nỗi lòng

2024-03-02 18:10

Tác giả: Huỳnh Tiến Mạnh


- -- "Đúng, con là gay đấy!”

Nó hét toáng lên giữa bữa cơm tối, nơi chỉ vừa không ngớt những tiếng trêu cười rối rít, đã phải bao trùm lấy một cảm giác nặng nề đến ngột ngạt.

Nó siết chặt tay, hiện rõ lên từng đường gân xanh, thoạt nhìn trông có vẻ yếu ớt. Nó mới là một cậu học sinh lớp 8. Hơi thở hổn hển như vừa phải chạy đường dài, cái đầu nó cúi gầm xuống, nó khóc. Không biết tự bao giờ, nó khóc. Nó không muốn khóc, nó muốn dũng cảm chứng kiến cột mốc quan trọng nhất cuộc đời nó, thời khắc được sống và được thể hiện chính con người ẩn sâu bên trong của mình. Thế nhưng, nó vẫn khóc.

Nước mắt nó cứ trào ra theo dòng mặc cho thân chủ, là nó luôn tự bảo trong đầu phải mạnh mẽ lên.

-   - “Mày vừa nói gì hả con?”

Ba nó, một người đàn ông nay đã chễm chệ ở cái tuổi vang danh sự nghiệp, tay vẫn đang cầm chén cơm vừa nhận từ người vợ mà ông đích thân đi xin cưới khi còn là cậu thanh niên 18 tuổi không gia đình, không sự nghiệp, không có lấy một tiếng thơm. Giọng ông có hơi chút khàng khàng, khiến bã vai của nó run run vì giật mình. Trên chiếc bàn dài được bày tầm bốn, năm món ăn. Khói vẫn còn bay lên như thể đó là phần nhiệm vụ tất yếu của nó. Ông Cường ngồi ở ngay đầu bàn - cái nơi mà như thể được sinh ra để giành riêng cho những người trụ cột trong gia đình - máy móc đặt bát cơm nóng rực xuống.

tam-su-eo-le-cua-chang-trai-suyt-mat-vo-tuong-lai-vi-thieu-tu-tin

Mặt kính và đáy chén va chạm với nhau, tạo nên một âm thanh quen thuộc. Ngay khi tiếng “cạch” vang lên, nó cũng ngẩng đầu. Giờ đây trông nó thật tội nghiệp. Chén cơm còn ăn dở, một vài hạt cơm vụn dính trên mép thành bát và đôi đũa đang nằm lăn lóc mỗi chiếc mỗi nơi. Mặt nó đã ướt đẫm vì những giọt nước mắt cứng đầu không sao kìm lại được. Hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhau. Trong phút chốc, nó bất ngờ cảm thấy không có cánh cửa nào cho nó trong bóng tối sâu thẳm kia cả. Nó cô đơn, nó lạc lõng, nó buồn lắm, nó tổn thương lắm. Nhưng rồi, không biết dũng khí xuất phát từ đâu, nó nói một cách rõ ràng, từng chữ.

-  - “Con thích con trai, ba à. Con là gay.”

Nếu bạn tự hỏi là nó thật sự sợ chứ, thì nó sợ thật đấy. Nhưng mà nó cũng thầm tự hào, không ngừng cảm thán đây có thể là việc vĩ đại nhất mà nó làm trong chính cuộc đời của nó, dù chỉ cảm thán trong lòng thôi. Ánh mắt nó kiên quyết hơn bao giờ hết, cái sợ hãi lúc nãy đã bị đá xéo qua một bên không hề thương tiếc, thay vào đấy niềm tin của nó từng giây, từng phút đều trở nên mạnh mẽ hơn. Mẹ nó vẫn còn mặc tạp dề bị dính vài vết dầu, tay giữ chặt cái mâm nhỏ. Bà không bất ngờ, bà chỉ nhìn người chồng cùng chung chăn gối gần 30 năm một cách mong chờ pha thêm hương vị lo lắng. Bà biết mà, biết tất cả. Bà chỉ không nói ra thôi. Hay đúng hơn là bà đang chờ chính đứa trẻ ngoan của mình nói ra, tận sâu trong tâm hồn, mọi ngóc ngách của nó. Bà không biết chính xác, nhưng bà cảm nhận được, với tư cách là một người mẹ.

Ba nó vẫn ngồi đó, như thể để xác nhận lại tất cả những điều mà ông vừa nghe. Một lúc sau cái im lặng nặng nề, ông lên tiếng.

-  - “Con, thật sự đã suy nghĩ kĩ?”

- -“Sự thật, ba ạ.” Nó hít lấy một ngụm không khí, bình tĩnh điều chỉnh giọng điệu, tiếp tục nói.

-   - “Con thích con trai. Con đã nhận ra từ năm lớp 6. Lúc đầu con nghĩ nó chỉ là sự ngưỡng mộ nhan sắc bình thường của một con người bình thường trong một mối quan hệ bình thường. Nhưng rồi qua nhiều tháng, nó đã không còn là sự bình thường nữa. Nó là tình yêu, ba ạ. Con sợ lắm, sợ bị cô lập, sợ bị kì thị, sợ ba mẹ biết chuyện sẽ la mắng đòn roi, sợ bản thân là gánh nặng của gia đình, của xã hội, sợ không được chấp nhận, sợ rất nhiều thứ. Cuối cùng con cũng nhận ra, tất cả những điều trên là do con luôn cố tìm lí do để mình lẩn trốn khỏi hiện thực vốn là của mình. Nỗi sợ lớn nhất của con là sự đối mặt. Giờ đây khi con nói ra, con đã chấp nhận nó, chấp nhận sự thật. Con không muốn phải sống trái với bản thân mình thêm một phút giây nào nữa.”

Nó dõng dạc nói những điều mà nó nghĩ, không ngập ngừng. Mẹ nó không biết từ lúc nào đã ở sau lưng nó, ôm chầm lấy đứa con trai mà bà yêu quý. Có cái gì ươn ướt trên lưng nó. Mẹ nó cũng khóc. Khác với những giọt nước mắt của nó, bà khóc vì vui sướng, khóc vì con trai của mình đã trưởng thành hơn bao giờ hết.

-    -  “Mẹ biết. Mẹ là mẹ của con. Dù ít dù nhiều, với tư cách là đấng sinh thành, mẹ chỉ mong con được sống vui vẻ, hạnh phúc, chứ không phải chìm đắm trong đau khổ tự trách. Mẹ xin lỗi vì đã không nhận ra sớm hơn, trong cái khoảng thời gian mà con luôn tự dằn vặt mình. Mẹ rất vui vì hôm nay con đã chịu trải lòng với ba mẹ. Hơn ai hết, mẹ luôn chấp nhận con, dù con có làm việc gì, chỉ cần đúng với lương tâm của mình, mẹ vẫn sẽ chấp nhận con.”

Nó vô thức ôm chặt lấy mẹ mình. Chưa bao giờ nó hạnh phúc như bây giờ, sau ngần ấy năm. Ba nó cũng đến ôm nó. Siết chặt đến khó thở.

-    - “Cảm ơn con, vì đã chịu nói thật cho ba biết. Ba mẹ cho con sinh mạng, nhưng không thể quyết định được cuộc sống của con, vậy nên hãy sống đúng với mình con nhé. Ba mẹ yêu con lắm.”

Nó lại khóc. Trái ngược hoàn toàn với ban đầu, nó khóc vì hạnh phúc, vì vui sướng. Nó cũng hối hận vì không thành thật sớm hơn. Giờ đây, nó như được sống một cuộc đời mới, nơi mà nó được là chính nó.

 Tối hôm đó, nó đi vệ sinh tầm lúc gần sáng. Đi ngang qua cửa sổ, nó thấy ánh lửa cùng khói thuốc phả vào cái không khí sương ẩm lúc mặt trời gần ló dạng. Ba nó hút thuốc. Có cái gì lấp lánh trên gương mặt đã dần bị thời gian hao mòn của ba nó.

Nó ngẩng người. Ba nó khóc. Thì ra ba nó khóc. Trong lúc ấy, nó như chợt hiểu. Nhiều thứ lắm. Không phải chỉ cho nó sinh mạng để được đến với thế gian muôn màu muôn vẻ này, ba nó còn cho nó một chỗ dựa vững chắc, trên sự hi sinh thầm lặng của chính ông.

Vậy đó, ba mẹ nào mà lại không thương con cái do chính mình sinh ra cơ chứ. Trên mặt, họ có thể không thể hiện ra quá nhiều sự quan tâm dành riêng cho bạn. Nhưng ẩn sâu trong tâm hồn đã cằn cỗi theo tháng năm, họ vẫn yêu bạn như lúc đầu chào đón bạn đến thế giới này.

Họ chấp nhận mọi thứ của bạn, thầm lặng hi sinh những gì họ có thể, để đổi lấy sự hạnh phúc của bạn. Đừng ngần ngại nói ra những điều mình che giấu nhé. Biết đâu nói ra là cách giải quyết tốt nhất. Đừng ẩn mình trong chính vỏ sò mà bản thân xây dựng, vì thế giới ngoài kia không hề khắc nghiệt như tâm trí bạn đã tưởng tượng đâu.

© Huỳnh Tiến Mạnh - blogradio.vn

 

Mời xem thêm chương trình:

Huỳnh Tiến Mạnh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

back to top