Nỗi buồn tôi luyện cuộc sống ta
2016-08-08 01:07
Tác giả:
Cuộc sống là một bản hòa ca của cảm xúc. Có những lúc ta vui sướng dạt dào trong hạnh phúc, nhưng cũng có những khi, ta trầm mặc trong nỗi buồn khó tả.
Buồn, đơn giản là khi ta nhắm mắt lại nước mắt tự trào ra, là khi ta ở giữa chốn đông người vẫn thấy mình cô đơn, lạc lõng. Có những khi, nỗi buồn đến với ta nhẹ nhàng như nàn gió mùa thu. Nó nhẹ nhàng lan tỏa vào ta, khiến ta cảm thấy buồn vu vơ mà không hiểu vì sao mình buồn. Nhiều khi, nhìn chiếc là vàng nhẹ lìa cành bay theo gió, ta cũng thấy một cảm giác buồn man mác. Ta bỗng thấy sợ sự chia lìa, ta bỗng thấy sợ sự biệt ly.
Nhưng cũng có khi nỗi buồn lại dữ dội, lạnh buốt như cơn gió mùa đông. Nó thổi đến ào ạt khiến ta không thể chống đỡ. Nó đánh chiếm trái tim ta, khiến trái tim nhỏ bé của ta gục ngã. Nó khiến tim ta tê liệt, đóng băng mà không thể nào kháng cự. Nhiều khi, ta tưởng như mình sẽ chẳng thể nào vượt qua nỗi buồn này.
Và cũng có những khi nỗi buồn lại như cơn gió mùa xuân. Nó không lạnh tê tái như mùa đông nhưng lại kéo dài dai dẳng. Cùng những ngày mưa phùn ẩm ướt, nỗi buồn của ta dường như càng ngày càng lớn dần. Nó làm ta cảm thấy bức bối, khó chịu.

Có nhiều khi, nỗi buồn lại như cơn gió mùa hạ. Nó khiến ta ngột ngạt đến khó thở. Lúc này, ta chỉ mong mình có thể nổ tung thành nhiều mảnh để không phải chịu nỗi buồn giằng xé, giày vò.
Nhưng cuộc đời mà, dù buồn đến đâu thì thời gian cũng xóa nhòa tất cả. Nếu có khác nhau, có chăng đó chỉ là cách để ta vượt qua nỗi buồn.
Ngày nhỏ, khi sống trong sự bao bọc, che chở của gia đình, cách tốt nhất để vượt qua nỗi buồn là khóc. Khi buồn, ta òa lên khóc thật to, khóc cho thỏa thích, khóc cho quên đi mọi sự tủi hờn. Cùng với những giọt nước mắt, nỗi buồn cũng vơi dần, vơi dần và tan biến khi nào ta cũng chẳng rõ.
Lớn lên, cuộc đời dạy ta nhiều thứ. Con người ta lo sợ nhiều thứ hơn, lo lắng nhiều thứ hơn và con người ta cũng hèn nhát hơn. Họ không dám dũng cảm bộc lộ cảm xúc của mình, họ sợ bị người ta chê cười. Khi lớn, ta không thể hồn nhiên khóc òa lên khi buồn như hồi nhỏ. Nỗi buồn được thu lại, giữ lại ở trong tim, nơi mà chỉ mình ta biết được. Để rồi, khi đêm về, nỗi buồn gặm nhấm trái tim cô đơn, yếu mềm, khiến ta khóc nghẹn ngào, nức nở trong đêm tối.
Cuộc sống là vậy, chứa đựng trong đó là vui, buồn, mừng, giận. Trái tim ta được tôi rèn qua các cung bậc cảm xúc, khiến ta trưởng thành hơn, cứng rắn hơn. Khi trái tim đã có những vết sẹo của cuộc đời thì con người ta sẽ thấy quý trọng cuộc sống hơn, nó giúp ta hiểu ra nhiều điều hơn, nó khiến ta biết: Sống không chỉ là cho mình mà còn phải sống vì những người xung quanh.
© Trần Anh Tú – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Có những ngày cả nỗi buồn cũng bỏ ta đi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.