Những sân ga cuộc đời
2014-01-20 01:00
Tác giả:
Sau này nếu chúng tôi gặp lại nhau, cùng nhau đọc lại những dòng này, chắc chắn chúng tôi sẽ mỉm cười rằng chúng tôi đã từng cùng nhau đi một quãng đường nhiều hoa, nhiều nắng và cả những cơn mưa nặng hạt nhiều như thế nào.
Ngày xưa, ừm thì gọi là ngày xưa vì cũng đã 4 năm rồi qua rồi mà. Tính từ cái ngày mấy đứa chúng tôi hội ngộ nhau ở kí túc xá. Mọi chuyện diễn ra y như một cuốn truyện vậy. Những năm tháng ở kí túc xá, những trò nô đùa giữa đêm náo loạn cả một tầng, những buổi liên hoan nho nhỏ có mấy món đồ hoa quả, những đêm kể chuyện nhau nghe, kể về gia đình, kể về những chuyện từ nhỏ đến lớn hồi cấp 3, và có cả những câu chuyện kể riêng về 1 ai đó. Vui lắm, ấm áp và ngọt lịm.

Cuộc đời mỗi người như một cuộc hành trình của con tàu băng băng về phía trước. Biết bao giông bão, niềm vui, hạnh phúc, đau khổ trong cuộc hành trình đi tìm lý tưởng sống của bản thân. Không ai dám chắc những sân ga mình đi qua để lại điều gì, nhưng chỉ biết mỗi lần tàu chạm ga là một kỷ niệm đáng ghi nhớ trong đời! Ta đã, đang đi trên cuộc hành trình của mình, từ sân ga đầu tiên và chưa biết bao giờ chạm đến sân ga cuối cùng…
6/9/2009: Đó là cái mốc chúng tôi gặp nhau. 8 đứa con gái – cùng dân kĩ thuật tụ hội trong một phòng kí túc xá mang cái tên: 728. Mối đứa mỗi tính, mỗi nết, mỗi cách sống chỉ riêng có khoản ế là y như nhau. Thế rồi nhưng câu chuyện mang tên “ Kí túc xá Nữ” như dù ngàn đời kể cũng chẳng bao giờ cũ. Năm nhất, 8 đứa lũ lượt rủ nhau đi ăn, đi chợ, đi dạo sân trường…nhìn chung là đi đâu cũng kéo đàn. Cuộc sống sinh viên ấy thế mà sang, chả cần lí do lí trấu, cứ được dăm bữa là lại liên hoan. Bữa liên hoan phòng KTX đúng là sang trọng không ai bằng.
Mà mấy trò nghịch ngợm, nô đùa cũng không ai bằng luôn. Có những đêm, mấy đứa kéo hết cái thanh giường ra đùa nhau. Còn có cả lần mình ngủ mà mấy đứa lấy đoạn dây điện bỏ buộc mình vào thành giường lúc nào rồi chụp ảnh mình, chưa kể một số tên còn bị khênh ra và thả ở thang máy…Nhớ mấy cái lần mưa bão lớn, các phòng kí túc xá mang chậu ra hắt nước vào phòng trêu nhau. Nhớ cả cái lần tầng 7 có tên xếp hoa hồng tỏ tình, ai dè bị đám còn gái xông vào cướp hoa về phòng cắm cho đẹp ^^. À, còn mấy vụ mấy bác trong phòng nấu cơm trộm: cắt thịt bằng kéo và lấy giấy làm thớt ^^ nữa. Ôi có đến 1001 câu chuyện đã diễn ra trong suốt 3 năm chúng ta ở KTX.
Chẳng quên được những đêm ngồi nói chuyện những 3, 4 giờ sáng…Những câu chuyện có cả vị ngọt, vị đắng, vị chua và đôi khi cả những câu chuyện vô vị đến vô cùng mà vẫn cứ ngồi chờ nhau nói và nghe. Nhiều tiếng cười cũng nhiều nước mắt. Vậy nên nhiều khi chúng ta biết về nhau quá nhiều. Người ta vẫn nói giọt nước tràn li là thế. Đôi khi chỉ dư 1 giọt cũng làm tràn. Vì biết nhiều về nhau nên chúng ta chẳng phải lúc nào cũng hiểu nhau.
8/2012 Mấy đứa vì xinh gái quá nên bị trục xuất khỏi KTX ^_^. Cái phòng 728 được đổi tên là 410. Bắt đầu như con chim bấy lâu được nuôi trong lồng giờ bay nhảy trong bộn bề và lo lắng hơn của xã hôi bên ngoài.
11/2012. Mấy đứa tìm được 1 căn phòng khá đẹp nên lại chuyển lần nữa. Quân số vẫn còn kha khá. Ở đây chắc là vía tốt, các bạn trong phòng lần lượt tìm được nửa còn lại. Ai cũng phần chu tất, dịu dàng và nữ tính hơn ngày xưa rất nhiều. Tôi thì có cái tính hay hóng hớt nên mỗi câu chuyện của các bạn, nhất là chuyện tình yêu tôi đều nhặt nhạnh và bỏ bị hết. Mỗi lần buồn buồn hay tha thẩn cái gì là tôi lại lôi ra tổng hợp, phân tích và khái quát.

Mỗi một lần chạm một sân ga, cũng là thêm một lần trải nghiệm, nhưng có phải mỗi lần đi qua là một lần lặp lại những vui buồn của quá khứ? Không hẳn, có thể ta mang trong mình một nỗi vui buồn khác nhau, những tình cảm khác nhau, sự chờ đợi và hy vọng cũng khác nhau...Ai đó may mắn tìm được hạnh phúc, ai đó đau khổ khi nhận ra rằng lần chạm ga này chỉ tòan là nước mắt...Đó là tất cả là những kỷ niệm sâu sắc khó quên trong cuộc đời...
Mỗi sân ga tàu dừng lại, là một sự kiện đi qua cuộc đời trên hành trình dài mệt mỏi. Những thời khắc lo toan, những khoảng khắc vội vã, những khoảng lặng để nghỉ ngơi thư giãn và tìm cho mình một chút bình yên...nhưng ai được bình yên? Ai đau khổ và ai nuối tiếc? Ta cũng như mọi người, có lúc sẽ nhận ra rằng sân ga mình vừa đến nó không hoàn hảo như mình nghĩ, mình mơ ước... Nhưng phải tiếp tục cuộc hành trình gian khổ trong đời, để đi và để đến sân ga cuối đời.
Những giọt nước mắt ở sân ga ngày hôm nay chắc chắn không phải là nỗi buồn, càng không phải sự nuối tiếc. Hãy tin đó là những giọt nước mắt của tình yêu, niềm tin và mong một ngày gặp lại nhau và vui cười.
• Gửi từ Phi Oc
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.



