Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những ngày đông lạnh năm 17 tuổi

2022-01-16 01:30

Tác giả: Trần Như Ý


blogradio.vn - Đông đã về. Gió vẫn thổi xuyên qua những mảnh tôn trước hiên nhà. Nhớ lại ánh nhìn đầu tiên tôi gặp, nhớ lại khoảng thời gian trước đây tôi và cậu chơi thân với nhau, tôi lại ước gì lúc đó đừng ngước lên nhìn ánh mắt ấy. Giá như không nhìn thì  trong tôi đã không đầy sự phức tạp như thế này. Nhưng mỗi khi nhắc tới hai chữ “giá như” thì có lẽ đã quá muộn rồi. Năm 17 tuổi, tôi chưa thích ai nhiều đến thế. Còn cậu chưa biết ai thích cậu nhiều đến vậy?

***

Những ngày đông lạnh, thẫn thờ cùng với lũ mèo hoang dại ở bãi đất trống bên cạnh nhà. Lòng tôi có chút băn khoăn, nhưng thật ra, tôi vấn vương thì đúng hơn.

Tôi không thích mùa đông, tôi ghét thứ không khí ẩm nhè nhẹ nhưng ướt át này, tôi ghét cả những cơn mưa rào đổ xuống bất thường vào giữa lòng thành phố, và tôi cũng ghét thứ cảm giác vấn vương về cậu.

Tôi gặp cậu trong sự vô tình vào một ngày chớm thu. Bao giờ cũng thế, những cuộc gặp mặt vô tình hay gây cho người ta nỗi nhớ nhung lắm. Vậy mới nói, khoảnh khắc là thứ chúng ta cần phải nắm bắt, nhất định phải nắm bắt. Và khoảnh khắc ấy đã khiến tôi bồi hồi như lúc này.

Trên dãy hành lang đầy ắp những người, tôi chỉ vô tình chạm mặt với mỗi cậu. Bắt gặp một ánh mắt sâu và đẹp, tôi có chút hững hờ. Đó là lần đầu tiên tôi có cảm giác như thế trong suốt quãng đời học sinh. Nhưng lúc ấy, tôi cũng tự mình biết rằng, cậu cũng chỉ xem tôi là một người con gái bình thường như bao người khác, hay thậm chí, cậu cũng chẳng nhìn thấy tôi mà chỉ do tôi tự mình nhầm lẫn.

thanh_0

Bẵng đi một thời gian, hình bóng cậu cũng đã phai dần trong tâm trí tôi. Tôi với cậu học chung một khối, nhưng tần suất tôi gặp lại cậu thì có lẽ là một con số không. Tôi không thích ra ngoài, tôi thích ru rú trong lớp học hơn là cùng đám bạn xuống canteen. Tôi đã không chủ động, vì tôi cứ nghĩ chỉ là một ánh nhìn, cũng chẳng là gì cả. 

Nhưng vào một buổi nắng sớm đầu tháng 10, tôi lại lần nữa gặp lại cậu. Cũng là trên hành lang, nhưng không có ai. Tôi đi sớm trực nhật, cậu đi sớm làm gì tôi không biết. Vào khoảnh khắc ấy, tại thời điểm đó, tôi lại được nhìn thấy ánh mắt của cậu một lần nữa nhưng đi kèm với nó, lại có thêm một nụ cười. Cậu cười không hẳn là đẹp, nhưng rất có duyên. Và cũng chẳng biết tại sao tôi thích nét duyên ấy của cậu. Tôi lại một lần nữa hững hờ.

Tôi biết nick facebook của cậu, biết cả những gì liên quan tới cậu, từ gia đình, bạn bè hay thành tích của cậu trong suốt những năm qua, tôi đều biết hết cả. Tôi ngồi tù tì 2 tiếng đồng hồ, tốn cả một buổi trưa, chỉ để lướt trang của cậu. Tuy vậy, tôi lại không dám kết bạn với cậu.

Nhưng vào cái đêm ấy, bất ngờ thông báo của Facebook nhắn tới cậu gửi lời mời kết bạn với tôi. Tôi cũng thích, cũng vui, cũng mừng, nhưng chỉ là một thông báo kết bạn, tôi thấy cũng chẳng là gì. 

Đêm ấy, tôi lại nhớ về ánh mắt của cậu. Xem những đoạn video ngắn trên new watch, tim tôi như muốn thử được cảm giác được người khác yêu, được người khác quan tâm. Những rung động của tuổi 17, thì ra chỉ đơn giản là một ánh nhìn của họ thôi hay sao? Tôi tự hỏi.

Rồi tôi chính thức quen cậu qua một buổi sinh nhật của một người bạn thân. Cậu hòa đồng, dễ nói chuyện. Còn tôi thì im thin thít, chỉ thủ thỉ với những người quen. Cậu có bắt chuyện với tôi, nhưng tôi cũng chẳng biết nói gì để câu chuyện dài ra thêm.

thanh_-_xuan_23

Ngày 20/10/2020, cậu nhắn tin chúc mừng ngày phụ nữ cho tôi. Tôi cảm ơn cậu rồi cũng chẳng biết nói gì. Ngày 10/12/2020, cậu nhắn chúc tôi sinh nhật vui vẻ, tôi cũng chỉ biết cảm ơn cậu rồi kết lại bằng một nhãn dán bình thường. Và đến ngày sinh nhật cậu, tôi chúc cậu vui vẻ và cậu cũng chỉ đáp lại bằng lời cảm ơn. Những lời cảm ơn như thế, tuy ngắn ngủi nhưng cũng khiến tôi phải xem lại nhiều lần.

Kể từ khi quen cậu, cuộc sống của tôi có phần thay đổi, tôi bước ra khỏi chiếc ghế của mình nhiều hơn hẳn. Và phút chốc, cứ mỗi giờ ra chơi, ra về, cậu đều đứng chờ tôi ở cuối cầu thang, cả tôi cũng như vậy. Đó đã trở thành một thói quen chăng?

Dịch bùng phát, cả trường phải học online. Lúc này, cậu nhắn tin với tôi nhiều hơn cả. Cậu hỏi tôi bài tập xã hội, tôi hỏi cậu bài tập tự nhiên, cứ thế ngày nào tôi cũng được nhắn với cậu. Đôi khi tôi gợi chuyện để xem phản ứng của cậu, nhưng mỗi lần như thế lại là một lần hụt hẫng với tôi.

Thu một lần nữa lại tới. Tôi thích trời vào thu, mát mẻ và dịu ngọt mùi hương hoa sữa.

-Cậu có thích mùa thu không? Tôi hỏi cậu

-Không hẳn. Cậu trả lời

-Tại sao vậy?

-Vì nó khiến tôi cảm thấy cô đơn, và tôi sợ cảm giác của cô đơn. Cậu nói khẽ.

bay_-6

Cậu nói tôi mới để ý thu buồn đến thế. Đừng nói gì tới chuyện của cô đơn, chỉ việc nhìn cây bàng trước trường lá đã ngả vàng thôi cũng đủ viết nên một câu chuyện của một con người lạc lõng giữa thời cuộc rồi. Nhưng cũng lạ, tôi lại thích nó. Tôi đang cô đơn chăng?

Nhưng cô đơn có lẽ không đồng nghĩa với việc ngăn được trái tim thích được một người. Và trong không gian thu ấy, tôi đã lỡ, lỡ thích cậu rồi.

Cái lầm lỡ ấy nó đem đến cho tôi nhiều phiền toái. Tôi cứ mải miết nghĩ chuyện làm sao để được đi chung với cậu, rồi đâm ra cái nỗi vấn vương về cậu ngày một lớn dần. Tôi thích đi ăn uống chung với cậu, thích nhìn lén cậu từ đằng sau, đôi khi giả vờ có chuyện để qua lớp gặp được cậu, tôi bịa chuyện để được nhắn tin với cậu. 

Có vẻ như cậu biết chuyện đó, tôi thấy sự lảng tránh của cậu, những dòng nhắn tin không còn là năm bảy dòng nữa, tôi muốn rủ cậu đi chơi, nhưng cậu lại không đồng ý. Tôi nghe một người bạn của tôi học chung với cậu, nói rằng cậu cũng có cảm tình với tôi. Tôi ngờ vực, ai lại cảm tình mà đối xử như thế. Câu nói của bạn tôi khiến tôi đau đầu. Rốt cuộc cảm xúc của cậu thật sự là gì vậy?

Tôi âm thầm, lẳng lặng nhìn cậu, cười theo với cậu, nhưng cậu chẳng hề hay biết. Đã nhiều lúc tôi muốn nói ra, nhưng có lẽ:

“Một lời thích thật sự...cần một sự bản lĩnh nhiều hơn thế”.

di_-_bien_36

Đông đã về. Gió vẫn thổi xuyên qua những mảnh tôn trước hiên nhà. Nhớ lại ánh nhìn đầu tiên tôi gặp, nhớ lại khoảng thời gian trước đây tôi và cậu chơi thân với nhau, tôi lại ước gì lúc đó đừng ngước lên nhìn ánh mắt ấy. Giá như không nhìn thì  trong tôi đã không đầy sự phức tạp như thế này. Nhưng mỗi khi nhắc tới hai chữ “giá như” thì có lẽ đã quá muộn rồi. Năm 17 tuổi, tôi chưa thích ai nhiều đến thế. Còn cậu chưa biết ai thích cậu nhiều đến vậy?

© Trần Như Ý - blogradio.vn

Xem thêm: Em cần anh những ngày thu se lạnh | Radio Tình Yêu

Trần Như Ý

Tôi thích bản thân nỗ lực hơn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nơi trái tim khao khát về

Nơi trái tim khao khát về

Cứ như vậy, trong vòng xoáy vội vã, không ngừng của cuộc sống, cô và Phát dường như sống chậm lại, chia sẻ những cung bậc đường đời, cảm nhận niềm vui bình dị của tình bạn.

Mùa cao su thay lá

Mùa cao su thay lá

Khung cảnh vừa nên thơ lại vừa huyền bí. Dễ nhận ra, đây mới là hương sắc của Tây Nguyên vậy.

Nhặt lá mai ngày tết

Nhặt lá mai ngày tết

Họ bảo: mai cũng cần thay lá để đón xuân giống như con người được khoác lên mình bộ quần áo mới đầu năm vậy. Họ nói trong điệu hồ hởi, phấn khởi rồi bắt đầu công việc quan trọng của mình.

Những mảnh ký ức (Phần 7)

Những mảnh ký ức (Phần 7)

Mẹ cáu vì tôi bướng và ngang ngạnh nên cứ thế cầm cả cái chổi quật, tôi thì lỳ nhất định không xin. Cứ thế mẹ quật nát cả cái chổi, còn tôi bỏ ăn lên trốn trên gác thượng hờn dỗi và nức nở…

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình

Bữa cơm gia đình

Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

back to top