Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những mảnh vụn thời gian

2013-10-18 09:27

Tác giả:


Nắng đã lững lờ đi qua và nhuộm úa hết con đường dài. Gió cũng mơn man vô tình phiêu du qua miền đất lạ. Chỉ còn mưa ở lại đợi thời gian phủ kín mảnh đất hư vô huyễn hoặc...

Và. Anh cũng theo nắng, theo gió cất bước lạc về phía xa xôi không mang tên em...

Bước chân anh cứ đi xa, cứ bước vội vã như sợ bàn chân em yếu đuối sẽ chạy theo để giữ anh lại... Nhưng sao, đầu anh còn ngoảnh lại phía em?

Chờ đợi? Nên chăng?


Có những ngày mưa em đã sống cùng những ảo giác tự đan cho mình. Có những ngày mưa em đã u mê trong miền nhớ, đắm say trong những yêu thương đã rêu phong xanh xác, lang thang trong kí ức đang dần hao mòn vì cái gắt gao của nắng.

cô đơn

Bỗng em chợt giật mình quay lại nhìn và thảng thốt...em đã đi quá xa...em đã quên mất lối về. Em tìm mãi trong đám cỏ hiu hiu lay lắt trong gió bóng dáng một con đường mưa, để đưa em quay về. Ấy mà chẳng được. Tất cả cứ cuốn về thứ ảo vọng mê hoặc kia để lại cho em một cảm giác chóng vánh đến cùng cực.

Để ngày hôm nay, em nhắm mắt, mưa đưa em về hiện tại. Mới thấy rằng em đã yêu quá nhiều và đau quá sâu. Tự nhiên thốt lên vô tình: "Em, anh, chúng ta đã từng yêu? "

Để rồi hôm nay, em đã không còn cảm giác tròn vẹn của yêu thương theo đúng nghĩa của yêu thương. Em đã tự phá vỡ hai tiếng “yêu thương” bằng hai tiếng “hững hờ”...

***

Tôi đã đi qua những ngày mưa như thế. Một cách ồn ào nhất, và cũng bình nhiên nhất. Có chăng, chính vì tình yêu đó không trọn vẹn, chính bởi anh đã cho tôi một tình yêu mê hoặc nhiều hơn thực tế nên tôi mới  cảm nhận hạnh phúc đến trong những không hạnh phúc? Rồi ngày hôm nay có thể tự đan cho mình một chiếc khăn yêu thương – một lớp vỏ bọc để tự che chở cho mình những ngày Hà Nội trở gió hay đột nhiên quay ngoắt kiêu sa trong màn bạc của mưa...

Có thể những cảm xúc tôi viết ra sẽ bị ngắt quãng đôi phần. Vì nó được viết trong những khoảnh khắc và khoảng thời gian không khớp nhau. Người ta hay viết về những xưa cũ hao mòn hơn là viết về hiện tại hay tương lai. Chấm phá đôi dòng trong mớ cảm xúc về Quá khứ may sao ta sẽ bắt gặp chữ hiện tại và tương lai. Quá khứ là thế, như con thuyền lênh đênh chẳng bao giờ cập đc đến bến nhưng có bao giờ ngừng trôi? Quá khứ là tính cách "bướng" nhất. Bảo quên mà chẳng quên. Bảo đi xa mà cứ tiến lại gần. Nó cứ làm ngược lại những thứ ta muốn. Thế mà có rũ bỏ, có ghét được nó đâu. Ngược lối, ta lại thèm được chạm bờ môi mềm vào yêu thương kia, thèm được áp má vào những giận hờn cũ kĩ, thèm đc nhìn lại những đêm không ngủ vì nhớ...Có những ngày xưa ấy.

Tôi đã yêu quá nhiều một người và yêu quá ít một người. Tưởng rằng cứ yêu cũng vẫn sẽ là tình yêu, nhưng nó vốn không cùng thuộc một trường từ vựng chính vì cái gọi là cảm giác. Có chăng? Một tình yêu mang sự đèo bòng và một tình yêu tồn tại sự mang ơn?

Thượng Đế! Suy cho cùng cũng không để con người đào huyệt được một chân lí của tình yêu hay chính cuộc đời mình. Lục tung tất cả, may mắn ta sẽ tìm được từ phiên phiến.

***

Cuộc đời theo qui luật phải đi qua nhiều điểm để đến được đích. Nhưng không ai dám khẳng định tình yêu cũng cần phải như vậy. Đi qua những bản giao mùa hoà lẫn tiếng lòng xao xác, có ngày , tôi bỗng thấy mình cô độc, lạc loài giữa vô vàn tấp nập của ban chiều. Co mình rụt rè trong khoảng không bé nhỏ chỉ đủ cho một chiếc bóng cúi tìm nhặt nhạnh những mảnh thuỷ tinh xanh ngày nào. Mảnh thuỷ tinh sáng sắc đến nỗi làm hoa mắt đôi tay, vì đôi tay cứ theo quán tính mà vơ tất cả bụi thuỷ tinh lại như sợ nó sẽ biến mất và tan vào hư không.

thời gian

Cứ mơ hồ tìm về những xưa cũ mốc meo đã chẳng ai còn muốn khơi lại. Hiện tại không bao giờ nắm giữ, không bao giờ dành cho nó một vị trí đúng nghĩa quan trọng...để rồi tự tôi đã buông cái hiện tại của mình, tự làm chính mình hẫng hụt rồi bật khóc nức nở như cắn phải ớt chỉ thiên - vì cả quá khứ lẫn hiện tại. Tiếc nuối, hay đau lòng, vì cái gì mà chính tôi cũng không biết...?
Đó là câu chuyện của một trái tim nằm trọn trong một lí trí hư tồn đến đau đáu suốt đoạn đường đi tìm giọt sương mai đọng trên cành hồng...

Các bạn đừng bao giờ đi tìm chân lí cho tình yêu. Vì tình yêu thật sự chẳng bao giờ tồn tại chân lí. Có chăng, chỉ là sự cần nhau - và chịu đựng nhau của hai con người có tình cảm với nhau. Đâu phải cứ chia tay là hết yêu? Đâu phải cứ bên nhau mà thương yêu hiện hữu?

Qua 12 mùa trong năm là đi qua 12 lần yêu thương - 12 lần đau đáu ngoái về xưa cũ - 12 lần quay lại nhìn mặt thời gian - 12 lần mong, chờ - 12 lần hạnh phúc ngọt vị để cảm được xót xa...

Về 12 tháng đong đầy nắng, đong đầy mưa và đong cả những xúc cảm mơ màng tựa hồ như có bàn tay vuốt nhẹ lên tấm thiệp hoen ố trong ngăn kéo " kỉ niệm " - viết về 12 tháng là tôi đã đi qua 12 con đường khác nhau, những con đường giao nhau tại một điểm và bất chợt tách nhau khỏi những đường cua không-thể-tìm-thấy-nhau. Cứ vậy, đâu phải không có "mùa yêu thương" vì mùa nào cũng là mùa thương yêu cả. Chỉ cần trong tim ta đủ chân thành thì Yêu Thương sẽ luôn hiện hữu... Đặt tên cho mỗi mùa - là đặt tên cho những mảnh vụn của thời gian.

  • Gửi từ Rose Linh <trinhnhatlinh2671995@>


Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hồi ức mùa lúa chín

Hồi ức mùa lúa chín

Con đường xưa, cánh đồng xưa vẫn còn đó, nhưng cô gái của anh đã không còn nữa. Nỗi buồn không thể nói thành lời, chỉ còn lại trong tim anh, như một bản tình ca không trọn vẹn.

Yêu nhau từ thưở mười hai

Yêu nhau từ thưở mười hai

Vậy đó, đã được gặp người ấy, đã vào tiết học của người ấy là anh cứ bị cuốn đi như đang say giấc nồng vậy, và anh cứ mang theo hết những gì của người ấy trao đến anh trong ngày hôm ấy để cùng vui, cùng hớn hở và cùng bên nhau thiết tha hơn nữa cho những tiết học tiếp theo.

Chuyện của mùa Hè

Chuyện của mùa Hè

Mùa hè xứng đáng là một khoảng thời gian tuyệt vời dành riêng cho một đứa kì dị như tôi vậy. Khi chẳng có gì làm thì có thể nghĩ ra hàng tá kế hoạch riêng cho bản thân.

Tự giận dỗi

Tự giận dỗi

Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại

Cung đàn vang khúc tình ca

Cung đàn vang khúc tình ca

Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

Yêu xa

Yêu xa

Dù chỉ là một cuộc hẹn ngắn ngủi, nhưng mỗi lần được ở bên nhau, chúng tôi đều tận hưởng từng khoảnh khắc và tận dụng thời gian để tận hưởng hạnh phúc. Những kỷ niệm đẹp và những giây phút ngọt ngào ấy đã giúp chúng tôi cảm thấy động viên và tiếp tục bước đi trên con đường yêu xa.

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Cổ nhân có câu: “Hổ báo không thể cưỡi, lòng người cách một tầng da bụng”.

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

back to top