Những khối hình độc thân
2015-05-15 01:00
Tác giả:
Bài dự thi "Độc thân không cô đơn".
blogradio.vn - Cuộc sống này thật thú vị và đầy những bất ngờ.
Khi mọi thứ tưởng chừng là những mảnh ghép vụn vỡ lại nhưng bỗng trở
nên đầy màu sắc và ý nghĩa khi tạo chúng thành một hình khối đơn giản. Bạn biết đấy, bạn không còn độc thân nữa, con đường đi tìm hạnh phúc của bạn sẽ có thêm một người bạn song hành.
- Cậu đã yêu ai đó bao giờ chưa?
Bất ngờ và pha chút bối rối. Tôi nhìn Linh, mỉm cười:
- Có lẽ là chưa.
Tôi trả lời theo cái giọng nửa thật nửa đùa.
- Tại sao cậu không thử yêu ai đó?
Lần này, câu hỏi của Linh khiến tôi phải bối rối thực sự . Tôi liếc nhìn cậu ấy, cậu ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cái nhìn như muốn moi bằng được câu trả lời vậy.
- Tớ không chắc… Có lẽ tớ vẫn đang đợi một người tốt như Linh.
Tôi cười nhẹ. Linh cũng cười. Rồi cả hai im lặng. Cậu ấy không hỏi thêm nữa. Chúng tôi lại tập trung vào vấn đề chính của buổi hôm ấy: ăn uống.
Tôi và Linh là bạn của nhau từ hồi cấp hai. Hai đứa không quá thân thiết, cũng thỉnh thoảng nói chuyện trong những lần họp lớp hay chém gió online trên facebook. Nói chung giữa chúng tôi là một mối quan hệ bình thường, đủ để hiểu một chút ít về nhau. Những lần nói chuyện giữa chúng tôi cũng chỉ xoay đi xoay lại mấy cái chủ đề như: “Dạo này vẫn khỏe chứ?”, “Học hành thế nào rồi?”, “Cuối tuần này cậu có về quê không?”… Những câu hỏi giản đơn của nhwunxg người bạn cũ.
Tiệc tàn, tối về, như một thói quen, tôi lại lượn một vòng trên facebook. Tình cờ, tôi lại đọc được một cái status của Linh:“Cuộc sống chẳng phải màu hồng. Qua bao sóng gió, có lúc thực sự khó khăn, mình càng hiểu thêm giá trị của những niềm vui, những ngày bình yên. Gia đình, bạn cũ, tụi nhỏ nô đùa. Cuộc sống quá đỗi giản dị mà hàng ngày ta lại làm phức tạp nó lên.... Trân trọng những gì đang có, đón nhận yêu thương, trân trọng những ai biết trân trọng mình. Tĩnh tâm để sống. Thấy lòng bỗng nhẹ tâng. Giờ mình đã chuẩn bị sẵn sàng để trút bỏ hết mọi thứ rắc rối.”.
Linh đã từng yêu. Cậu ấy đã trải qua một thời gian khá dài với mối tình đầu tiên của mình. Nhưng rồi, giống như hầu hết những mối tình đầu khác: Nó tan vỡ.

Các cô gái sau khi chia tay thường cố thay đổi bản thân mình, tự cho mình cái được gọi là “mạnh mẽ hơn”. Một số thì đi tìm ngay một người mới để yêu, vì họ không chịu được sự cô đơn. Số còn lại thì sống trong hoài niệm, về một thứ tình cảm xa vời đã qua, rồi họ làm mọi thứ để cố thoát khỏi nó.
Linh nằm trong nhóm thứ hai.
Cũng một thời gian khá dài trôi qua rồi, cô gái ấy vẫn độc thân. Nhưng cũng nhờ độc thân, họ sẽ tìm được những niềm vui thực sự “bình yên”. Đó là “gia đình, bạn cũ, tụi nhỏ nô đùa”… Và hơn cả, với cậu ấy, độc thân không đồng nghĩa với cô đơn. Mà đơn giản, độc thân chỉ là đang trong một “trạng thái chờ”. Giống như một người đang đứng núp dưới một mái hiên nhỏ tránh mưa. Lặng lẽ ngắm nhìn cơn mưa trái mùa nặng hạt, không vội vã, không lo lắng vì người ấy biết, cơn mưa nào rồi cũng sẽ tạnh.
Và biết đâu, sau cơn mưa ấy, phía chân trời sẽ xuất hiện cầu vồng.

Tôi độc thân, nhưng không giống với Linh, tôi độc thân theo cái cách của riêng mình. 21 tuổi, tôi vẫn độc thân, vẫn chưa thực sự trải qua cái cảm xúc yêu và được yêu một cách trọn vẹn.
Độc thân không biến cuộc sống của tôi thành một màu xám tro, đơn điệu và nhàm chán. Nó chỉ thêm một chút gia vị: một thoáng buồn khi bắt gặp cái nắm tay thật chặt trên phố, một phút cô đơn khi một mình ngồi ngắm những vì sao đêm hay một khẽ rùng mình mỗi khi đi ngang qua cái hẻm nhỏ giữa tiết trời lạnh căm…
Tôi độc thân, nhưng tôi không hề đơn độc. Tôi vẫn sống và tận hưởng cuộc sống. Tôi có thể vi vu mọi nơi vào những ngày cuối tuần. Chọn một địa điểm, nhấc điện thoại lên, gõ gõ vài tin nhắn rồi chẳng mấy chốc đã ngồi “chén chú, chén anh” với mấy thằng bạn cũ, say sưa chém gió những chuyện làng, chuyện xã, chuyện phố phường.
Tôi độc thân, tôi có thể tự ngồi vẽ cho mình mấy cái khoảng không gian riêng tư. Quán nước nhỏ đầu ngõ, bên ly trà nóng vẫn còn nghi ngút khói, và lặng lẽ xuôi theo dòng người tất bật giờ tan tầm. Chuyến xe bus vắng khách, qua lớp kính bụi bặm, lắng nghe bài hát đang phát trên radio, ngắm phố xá đang lên đèn, và mien man với những mảng suy nghĩ hỗn độn...
Tôi độc thân và tôi tự do.
Cuộc sống là một hành trình dài để tìm hạnh phúc. Độc thân có thể là điểm bắt đầu hoặc điểm tạm dừng trên hành trình ấy.
Bạn 18 tuổi, 20 tuổi, 28 tuổi, 30 tuổi, vẫn độc thân. Đừng lo lắng, vì cuộc sống thú vị lắm. Nó đem tới cho chúng ta những bất ngờ, những bất ngờ rất đỗi “bình dị”.
Một buổi sáng đẹp trời, thức dậy, bên cạnh bạn không còn là chiếc gối ngủ hay con thú nhồi bông quen thuộc, mà là người sẽ khiến bạn mỉm cười thật hạnh phúc.
Một buổi chiều, bạn đi dạo trong công viên, bạn nhận ra bạn không đi một mình, mà bàn tay bạn đang nắm chặt bàn tay ai đó, người sẽ bước cùng bạn tới tận khi những tia nắng cuối cùng tắt.
Và cuộc sống này thật thú vị và đầy những bất ngờ. Khi mọi thứ tưởng chừng là những mảnh ghép vụn vỡ lại nhưng bỗng trở nên đầy màu sắc và ý nghĩa khi tạo chúng thành một hình khối đơn giản.
Bạn biết đấy, bạn không còn độc thân nữa, con đường đi tìm hạnh phúc của bạn sẽ có thêm một người bạn song hành.
Tôi độc thân, Linh độc thân, và nhiều người tôi biết cũng đang độc thân. Nhưng chúng tôi vẫn đang sống, thưởng thức và cảm nhận cuộc sống theo những góc cạnh khác nhau, vui, buồn, sôi nổi hay lặng lẽ, màu mè hay giản đơn…
Còn bạn, bạn vẫn đang độc thân? Hãy cười lên đi vì độc thân đâu chỉ có nỗi cô đơn…
© Hoàng Văn Hoan (Hx) – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet

Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.


