Những điều chưa kịp nói
2024-12-06 10:30
Tác giả:
TỪ HẠ BĂNG
blogradio.vn - Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi.
***
Trong tiết trời se lạnh của mùa thu năm đó, mùi hoa sữa phảng phất theo từng làn gió nhẹ, ánh đèn đường vàng nhạt soi mờ bóng dáng hai chiếc xe đạp lăn bánh trên con đường vắng. Cô gái nhỏ bé ấy, trong chiếc áo len mỏng, quay đầu nhìn chàng trai phía sau rồi khẽ mỉm cười, một nụ cười mong manh giữa màn đêm giá lạnh. Có lẽ từ rất lâu, mỗi tối sau giờ học thêm, chàng trai ấy vẫn lặng lẽ đi theo cô gái ấy. Không một lời chào, không một tiếng gọi, chỉ có một hình bóng dõi theo một hình bóng, âm thầm, lặng lẽ, không để lại một dấu vết nào.
Năm tháng tuổi trẻ đó, chúng tôi chọn cách giấu đi những cảm xúc trong lòng, giữ lại tất cả những ngại ngùng, bịn rịn của tuổi học trò. Cậu ngồi ở bàn phía sau tớ, quan sát từng nhất cử nhất động của tớ, âm thầm bảo vệ tớ mỗi khi có ai đó trêu chọc bắt nạt tớ. Cũng chính cậu ngồi dưới nhép miệng nhắc bài giúp tớ những lần tớ bị gọi lên bảng kiểm tra bài cũ mà chưa hề chuẩn bị gì. Rồi những buổi tới phiên trực nhật cũng chính cậu luôn tranh thủ đến sớm dành hết phần dọn vệ sinh lớp học. Hay là những lần tan trường xe tớ bị hỏng, cũng vẫn là bóng dáng cậu, lom khom lại sửa xe giúp tớ rồi hờ hững rời đi… Cậu luôn ở đó, bên cạnh tớ, âm thầm, lạnh lùng nhưng tỏa ra vô vàn sự dịu dàng mà chỉ một trái tim trẻ dại mới có thể cảm nhận được. Tớ biết tất cả, dù cậu chẳng bao giờ nói ra, tớ cảm nhận được từ ánh mắt của cậu, từ sự chăm sóc đầy âm thầm nhưng cả tớ và cậu, chúng ta đều lựa chọn sự im lặng cho nhau.Chúng ta bỏ lỡ nhau trong những ký ức ngọt ngào đầy tiếc nuối, như thể sợ rằng bất kỳ sự thay đổi nào cũng sẽ làm vỡ đi bức tranh mộng mơ ấy.
Rồi thời gian trôi qua, trưởng thành mang đến những vòng xoay mới. Chúng ta rời xa nhau không một lời từ biệt, không một câu hứa hẹn. Lặng lẽ mang theo một vali đầy ước mơ và hoài bão và bỏ lại sau lưng những điều chưa kịp nói. Tớ vẫn nhớ về cậu, như nhớ một phần thanh xuân không bao giờ trở lại. Còn cậu, những dấu vết mơ hồ của ngày cũ vẫn in hằn trong căn phòng nhỏ. Bức thư mà cậu từng viết cho tớ, dòng mực đã khô và úa màu theo năm tháng, vẫn nằm lặng lẽ trong ngăn tủ của cậu. Vào một ngày đẹp trời của tuổi hai mươi lăm, tớ trở về quê, ghé thăm nhà cậu với tư cách là một người bạn học cũ, mọi thứ ở quê vẫn vậy, tớ tưởng chừng như tớ đang sống trong những năm xưa. Rồi tình cờ tớ gặp chị gái cậu, hỏi han nói chuyện đôi ba câu, chị cậu đưa tớ xem một bức thư cũ và bảo cậu đã đi Úc được gần ba năm. Lòng tớ chợt nao nao lên trong phút chốc rồi tớ từ từ lật dở bức thư ra, những dòng chữ mộc mạc, có đôi chỗ nét mực đã nhòe đi, như chính cảm xúc của tớ khi đọc nó. Cậu đã viết:
"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."
Tớ lặng người đọc từng chữ trong thư, lòng dâng lên những xúc cảm không gọi tên được. Tớ nhớ lại những lần cậu âm thầm bên cạnh tớ cứ thế mỉm cười trong tiếc nuối. Có lẽ đó là định mệnh của chúng ta – những con người chọn cách bỏ lỡ nhau. Thanh xuân của chúng ta là những giây phút đồng hành trong lặng lẽ, là những cảm xúc chưa kịp thành lời, là những giấc mơ dang dở không có hồi kết.
Bây giờ, khi cả hai đều đã đi những con đường riêng, liệu cậu có bao giờ nhớ về mùa thu năm ấy? Về những buổi tối tan học, về ánh mắt cậu lặng lẽ dõi theo tớ? Còn tớ, mỗi khi gió lạnh thổi về, mùi hoa sữa thoảng qua, tớ lại nhớ đến một thời thanh xuân, đến cậu – người luôn chọn cách yêu thương trong thầm lặng.
© Từ Hạ Băng - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cuộc sống như cơn mưa, người khôn ngoan cầm ô và tiến về phía trước
Mọi thứ sẽ biến chuyển và cuối cùng sẽ ngọt ngào. Chỉ cần bạn đủ kiên cường, đủ dũng cảm, thủy triều sẽ rút, đường lầy sẽ khô, trời âm u sẽ sáng, những điều tốt đẹp bạn mong muốn sẽ từ từ đến.

Phía sau một người phụ nữ…
Người phụ nữ hạnh phúc là khi gương mặt họ luôn toát lên vẻ rạng rỡ, tươi tắn, thần thái tự nhiên. Họ hạnh phúc là vì người đàn ông phía sau họ cũng hạnh phúc.

Tháng 3 rồi…
Tháng 3 rồi, hoa gạo cứ đỏ tươi Đỏ như màu của những lời ước hẹn Như đôi gò má ai kia lúc thẹn Cháy cả vùng trời cháy cả những giấc mơ

Tình em da diết hương tràm
Có những lần, mải miết với khung cảnh thanh bình, lãng mạn, tôi và em quên cả hoàng hôn đang thấp thoáng trên dòng kênh. Hai đứa về nhà khi trời đã tối om. Tôi ngồi ngắm em trong bóng đêm để nghe tim mình thổn thức, dạt dào tình yêu…

Phố thị xa hoa những mảng màu
Chiều tan làm trên dòng đường hối hả, có phút giây nào bạn chợt tranh thủ lấy ít phút dừng đèn đỏ mà ngắm nhìn người xe ngược xuôi vội vã, ngắm nhìn những mảnh đời mưu sinh trên chốn đô thị này chưa? Ngắm cùng tôi nhé!

Tướng lông mày trăng non tiết lộ điều gì về tài vận của một người?
Người sở hữu tướng lông mày trăng non sẽ có tài vận như thế nào?

Thanh xuân anh nợ em một người
Tôi tự nhủ mình phải quên đi, thế nhưng mỗi lần gặp anh, trái tim tôi lại không nghe lời. Anh kể về cô ấy với ánh mắt sáng rực như sao trời, còn tôi thì chỉ biết nhìn anh, lòng đầy những cơn mưa không tạnh.

Nơi bình yên
Hay những khi có chút tóp mỡ, má lại làm món canh tóp mỡ hành thơm lừng, cả nhà xúm xít bên mâm cơm, tiếng cười nói rộn rã. Hương vị ấy, đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy như còn vương vấn trên đầu lưỡi, như một thứ gia vị níu giữ những tháng ngày ấu thơ.

Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con…
Thỉnh thoảng mẹ gọi điện nhắc nhở chuyện ăn uống, nghỉ ngủ, công việc của tôi. Mẹ buồn khi tôi cứ đi biền biệt, mẹ đau lần tôi vấp ngã. Những lời dạy xưa của mẹ giúp tôi đứng lên, bước tiếp trên con đường đời đầy chông gai, gập ghềnh, đầy xô bồ, bon chen...

Ngỡ ngàng hoa ngọc nữ
Nhiều người ví hoa ngọc nữ như chú rồng nhả ngọc, như tiên nữ hoa giáng trần,… Tất cả sự ưu ái, yêu thương ấy khiến ngọc nữ càng trở nên sang trọng, vương giả và quyến rũ.