Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những điều chưa kịp nói

2024-12-06 10:30

Tác giả: TỪ HẠ BĂNG


blogradio.vn - Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi.

***

Trong tiết trời se lạnh của mùa thu năm đó, mùi hoa sữa phảng phất theo từng làn gió nhẹ, ánh đèn đường vàng nhạt soi mờ bóng dáng hai chiếc xe đạp lăn bánh trên con đường vắng. Cô gái nhỏ bé ấy, trong chiếc áo len mỏng, quay đầu nhìn chàng trai phía sau rồi khẽ mỉm cười, một nụ cười mong manh giữa màn đêm giá lạnh. Có lẽ từ rất lâu, mỗi tối sau giờ học thêm, chàng trai ấy vẫn lặng lẽ đi theo cô gái ấy. Không một lời chào, không một tiếng gọi, chỉ có một hình bóng dõi theo một hình bóng, âm thầm, lặng lẽ, không để lại một dấu vết nào.

Năm tháng tuổi trẻ đó, chúng tôi chọn cách giấu đi những cảm xúc trong lòng, giữ lại tất cả những ngại ngùng, bịn rịn của tuổi học trò. Cậu ngồi ở bàn phía sau tớ, quan sát từng nhất cử nhất động của tớ, âm thầm bảo vệ tớ mỗi khi có ai đó trêu chọc bắt nạt tớ. Cũng chính cậu ngồi dưới nhép miệng nhắc bài giúp tớ những lần tớ bị gọi lên bảng kiểm tra bài cũ mà chưa hề chuẩn bị gì. Rồi những buổi tới phiên trực nhật cũng chính cậu luôn tranh thủ đến sớm dành hết phần dọn vệ sinh lớp học. Hay là những lần tan trường xe tớ bị hỏng, cũng vẫn là bóng dáng cậu, lom khom lại sửa xe giúp tớ rồi hờ hững rời đi… Cậu luôn ở đó, bên cạnh tớ, âm thầm, lạnh lùng nhưng tỏa ra vô vàn sự dịu dàng mà chỉ một trái tim trẻ dại mới có thể cảm nhận được. Tớ biết tất cả, dù cậu chẳng bao giờ nói ra, tớ cảm nhận được từ ánh mắt của cậu, từ sự chăm sóc đầy âm thầm nhưng cả tớ và cậu, chúng ta đều lựa chọn sự im lặng cho nhau.Chúng ta bỏ lỡ nhau trong những ký ức ngọt ngào đầy tiếc nuối, như thể sợ rằng bất kỳ sự thay đổi nào cũng sẽ làm vỡ đi bức tranh mộng mơ ấy.

Rồi thời gian trôi qua, trưởng thành mang đến những vòng xoay mới. Chúng ta rời xa nhau không một lời từ biệt, không một câu hứa hẹn. Lặng lẽ mang theo một vali đầy ước mơ và hoài bão và bỏ lại sau lưng những điều chưa kịp nói. Tớ vẫn nhớ về cậu, như nhớ một phần thanh xuân không bao giờ trở lại. Còn cậu, những dấu vết mơ hồ của ngày cũ vẫn in hằn trong căn phòng nhỏ. Bức thư mà cậu từng viết cho tớ, dòng mực đã khô và úa màu theo năm tháng, vẫn nằm lặng lẽ trong ngăn tủ của cậu. Vào một ngày đẹp trời của tuổi hai mươi lăm, tớ trở về quê, ghé thăm nhà cậu với tư cách là một người bạn học cũ, mọi thứ ở quê vẫn vậy, tớ tưởng chừng như tớ đang sống trong những năm xưa. Rồi tình cờ tớ gặp chị gái cậu, hỏi han nói chuyện đôi ba câu, chị cậu đưa tớ xem một bức thư cũ và bảo cậu đã đi Úc được gần ba năm. Lòng tớ chợt nao nao lên trong phút chốc rồi tớ từ từ lật dở bức thư ra, những dòng chữ mộc mạc, có đôi chỗ nét mực đã nhòe đi, như chính cảm xúc của tớ khi đọc nó. Cậu đã viết:

"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."

Tớ lặng người đọc từng chữ trong thư, lòng dâng lên những xúc cảm không gọi tên được. Tớ nhớ lại những lần cậu âm thầm bên cạnh tớ cứ thế mỉm cười trong tiếc nuối. Có lẽ đó là định mệnh của chúng ta – những con người chọn cách bỏ lỡ nhau. Thanh xuân của chúng ta là những giây phút đồng hành trong lặng lẽ, là những cảm xúc chưa kịp thành lời, là những giấc mơ dang dở không có hồi kết.

Bây giờ, khi cả hai đều đã đi những con đường riêng, liệu cậu có bao giờ nhớ về mùa thu năm ấy? Về những buổi tối tan học, về ánh mắt cậu lặng lẽ dõi theo tớ? Còn tớ, mỗi khi gió lạnh thổi về, mùi hoa sữa thoảng qua, tớ lại nhớ đến một thời thanh xuân, đến cậu – người luôn chọn cách yêu thương trong thầm lặng.

 

© Từ Hạ Băng - blogradio.vn

TỪ HẠ BĂNG

Lơ lửng giữa vũ trụ

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Vì còn thương nên còn vương

Vì còn thương nên còn vương

Muốn kêu than với đất trời rằng mình nhớ em, muốn gào lên cho cả thế giới biết mình thương em nhưng nào có ai quan tâm đến anh cơ chứ, người ta cũng chỉ cười trừ vì hơi sức đâu mà để ý đến một kẻ tình si. Anh đành gửi gắm vào hết con chữ, anh vùi đầu vào những suy tư, anh cứa vào tay mình rỉ máu, à thì ra, chẳng đau bằng việc đánh mất em.

Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa

Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa

Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, tôi cũng vậy và mọi người cũng vậy. Cho đến lúc nào đó bạn vượt qua được những khó khăn, thử thách bạn sẽ thấy rằng những thứ làm khó bạn lại chính là những thứ giúp bạn được thăng hạng.

Dịu dàng trong đời (Phần 4)

Dịu dàng trong đời (Phần 4)

Khi anh mở lời muốn tiến xa hơn, cô vui vẻ nhưng lại không dám tin, cô lại lùi lại, nhưng khi anh nói: “khi nào em muốn nói anh sẽ nghe” thì cô đã không còn do dự nữa rồi. Hẹn anh hôm nay là muốn kể cho anh quá khứ của cô, lại muốn cùng cho anh danh phận.

Anh & Em - Chúng ta bỏ lỡ nhau một đời

Anh & Em - Chúng ta bỏ lỡ nhau một đời

Từ lúc nào đó, anh bắt đầu len lỏi, có mặt trong tất cả mọi hoạt động của đời tôi. Tôi cũng dần thương anh, anh bảo có thấy, có cảm nhận được nhưng có lẽ vết xước ở đoạn đầu quá lớn, anh không đủ can đảm để hỏi lại thêm lần nữa. Và như một quy luật, tình cảm cũng nhạt dần vì mối quan hệ đấy vẫn không tên mà.

Dịu dàng trong đời (Phần 3)

Dịu dàng trong đời (Phần 3)

Người ta nói khoảng cách là thứ sẽ giết chết tình yêu, nếu cô đã không thể đột ngột rời xa anh, vậy thì để khoảng cách này cứ lớn dần đi, để cô quen với việc không có anh ở bên.

Nhớ Ngoại

Nhớ Ngoại

Ngồi buồn nghe nhạc thẩn thơ Ký ức bất chợt vẩn vơ ùa về Đêm dài dai dẳng, lê thê Nhớ về Ông Ngoại, nhớ về ngày xưa.

Bí ẩn số cuối ngày sinh Âm lịch: Con số nào

Bí ẩn số cuối ngày sinh Âm lịch: Con số nào "giàu nứt vách" nhờ nỗ lực không ngừng?

Dân gian vẫn rỉ tai nhau về mối liên hệ giữa số cuối ngày sinh Âm lịch và vận mệnh, đặc biệt là tài lộc. Cùng khám phá xem những con số nào được cho là "sinh ra đã ngậm thìa vàng", càng nỗ lực càng phát tài phát lộc.

Dịu dàng trong đời (Phần 2)

Dịu dàng trong đời (Phần 2)

Mỗi quyết định đều là một khó khăn, khi bạn đứng giữa nhiều lựa chọn bạn sẽ không ngừng phân vân, không ngừng suy nghĩ, bởi vì bạn sợ quyết định sai lầm, bạn sợ bản thân hối hận. Chính vì nỗi sợ đó đã mài mòn sự can đảm của bạn, vậy nên bạn cứ mãi đứng giữa sự lựa chọn đó.

Thời gian

Thời gian

Điều quan trọng nhất là hiện tại, nơi tôi đang sống và cảm nhận từng nhịp thở. Có lẽ, điều ý nghĩa nhất mà thời gian mang lại chính là giúp ta học cách chấp nhận và trân trọng những gì đang có. Mỗi ngày trôi qua là một món quà, và chỉ khi biết trân trọng nó, ta mới có thể thực sự sống trọn vẹn.

Mùa thu đó

Mùa thu đó

Mùa thu đó Lá vàng rơi vương tóc em mềm Ánh trăng vàng soi sáng lòng anh Cơn mưa chiều ngăn bước em rời xa.

back to top