Những điều chưa kịp nói
2024-12-06 10:30
Tác giả: TỪ HẠ BĂNG
blogradio.vn - Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi.
***
Trong tiết trời se lạnh của mùa thu năm đó, mùi hoa sữa phảng phất theo từng làn gió nhẹ, ánh đèn đường vàng nhạt soi mờ bóng dáng hai chiếc xe đạp lăn bánh trên con đường vắng. Cô gái nhỏ bé ấy, trong chiếc áo len mỏng, quay đầu nhìn chàng trai phía sau rồi khẽ mỉm cười, một nụ cười mong manh giữa màn đêm giá lạnh. Có lẽ từ rất lâu, mỗi tối sau giờ học thêm, chàng trai ấy vẫn lặng lẽ đi theo cô gái ấy. Không một lời chào, không một tiếng gọi, chỉ có một hình bóng dõi theo một hình bóng, âm thầm, lặng lẽ, không để lại một dấu vết nào.
Năm tháng tuổi trẻ đó, chúng tôi chọn cách giấu đi những cảm xúc trong lòng, giữ lại tất cả những ngại ngùng, bịn rịn của tuổi học trò. Cậu ngồi ở bàn phía sau tớ, quan sát từng nhất cử nhất động của tớ, âm thầm bảo vệ tớ mỗi khi có ai đó trêu chọc bắt nạt tớ. Cũng chính cậu ngồi dưới nhép miệng nhắc bài giúp tớ những lần tớ bị gọi lên bảng kiểm tra bài cũ mà chưa hề chuẩn bị gì. Rồi những buổi tới phiên trực nhật cũng chính cậu luôn tranh thủ đến sớm dành hết phần dọn vệ sinh lớp học. Hay là những lần tan trường xe tớ bị hỏng, cũng vẫn là bóng dáng cậu, lom khom lại sửa xe giúp tớ rồi hờ hững rời đi… Cậu luôn ở đó, bên cạnh tớ, âm thầm, lạnh lùng nhưng tỏa ra vô vàn sự dịu dàng mà chỉ một trái tim trẻ dại mới có thể cảm nhận được. Tớ biết tất cả, dù cậu chẳng bao giờ nói ra, tớ cảm nhận được từ ánh mắt của cậu, từ sự chăm sóc đầy âm thầm nhưng cả tớ và cậu, chúng ta đều lựa chọn sự im lặng cho nhau.Chúng ta bỏ lỡ nhau trong những ký ức ngọt ngào đầy tiếc nuối, như thể sợ rằng bất kỳ sự thay đổi nào cũng sẽ làm vỡ đi bức tranh mộng mơ ấy.
Rồi thời gian trôi qua, trưởng thành mang đến những vòng xoay mới. Chúng ta rời xa nhau không một lời từ biệt, không một câu hứa hẹn. Lặng lẽ mang theo một vali đầy ước mơ và hoài bão và bỏ lại sau lưng những điều chưa kịp nói. Tớ vẫn nhớ về cậu, như nhớ một phần thanh xuân không bao giờ trở lại. Còn cậu, những dấu vết mơ hồ của ngày cũ vẫn in hằn trong căn phòng nhỏ. Bức thư mà cậu từng viết cho tớ, dòng mực đã khô và úa màu theo năm tháng, vẫn nằm lặng lẽ trong ngăn tủ của cậu. Vào một ngày đẹp trời của tuổi hai mươi lăm, tớ trở về quê, ghé thăm nhà cậu với tư cách là một người bạn học cũ, mọi thứ ở quê vẫn vậy, tớ tưởng chừng như tớ đang sống trong những năm xưa. Rồi tình cờ tớ gặp chị gái cậu, hỏi han nói chuyện đôi ba câu, chị cậu đưa tớ xem một bức thư cũ và bảo cậu đã đi Úc được gần ba năm. Lòng tớ chợt nao nao lên trong phút chốc rồi tớ từ từ lật dở bức thư ra, những dòng chữ mộc mạc, có đôi chỗ nét mực đã nhòe đi, như chính cảm xúc của tớ khi đọc nó. Cậu đã viết:
"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."
Tớ lặng người đọc từng chữ trong thư, lòng dâng lên những xúc cảm không gọi tên được. Tớ nhớ lại những lần cậu âm thầm bên cạnh tớ cứ thế mỉm cười trong tiếc nuối. Có lẽ đó là định mệnh của chúng ta – những con người chọn cách bỏ lỡ nhau. Thanh xuân của chúng ta là những giây phút đồng hành trong lặng lẽ, là những cảm xúc chưa kịp thành lời, là những giấc mơ dang dở không có hồi kết.
Bây giờ, khi cả hai đều đã đi những con đường riêng, liệu cậu có bao giờ nhớ về mùa thu năm ấy? Về những buổi tối tan học, về ánh mắt cậu lặng lẽ dõi theo tớ? Còn tớ, mỗi khi gió lạnh thổi về, mùi hoa sữa thoảng qua, tớ lại nhớ đến một thời thanh xuân, đến cậu – người luôn chọn cách yêu thương trong thầm lặng.
© Từ Hạ Băng - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước
Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.
Đoạn đường cũ
Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.
Đủ buồn để buông
Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.
Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn
Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.
Tết xa quê
Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.
Tôi chật vật giữ lấy lương tâm
Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.
Viết để chữa lành
Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.
Cho đi yêu thương là một lựa chọn
Tôi hiểu cảm giác bất lực khi bản thân mình không có gì trong tay và phải bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt, cùng với đó là việc không thể chăm lo tốt cho những người thân yêu của mình. Cảm giác ấy thật sự rất là tồi tệ.
Mùa thu tôi thấy nàng
Thu ghé qua chơi, vườn đầy lá Bóng nàng ở lại, nắng dần vơi Hồn ta vi vu, rồi bỗng lạ Một chút xuyến xao, hóa dại khờ.
Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!
Ernest Hemingway từng nói: "Chúng ta mất hai năm để học nói, nhưng lại mất hơn 60 năm cuộc đời còn lại để học cách im lặng". Nói đúng lúc là trí tuệ, im lặng lúc cần cũng là trí tuệ.