Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những bước chân hạnh phúc

2021-08-07 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi ra vào bệnh viện nhiều lần, điều này cũng bình thường, những lúc chưa có dịch, dù là được ở phòng dịch vụ có đầy đủ điều kiện sinh hoạt như nào thì cũng chẳng thoải mái như nhà mình, vậy nên tôi cứ liên tưởng đến các anh. Với những bước chân cứ rong ruổi hoài trên khắp các nẻo đường dọc biên giới, các anh sẽ ăn, ngủ và sinh hoạt cá nhân ra sao giữa bao la rừng núi?

***

Họ là những con người không mệt mỏi trong công cuộc chống dịch đầy gian nan này

Tôi muốn nói đến các anh công an, bộ đội, các anh trong đội xung kích, đội dân quân đang ngày đêm canh giữ chốt chặn các tuyến đường, các đường mòn lối mở nơi biên giới xa xôi, những con người làm việc trong thầm lặng để bảo vệ đất nước, chặn đứng các ca dương tính có thể xâm nhập qua các cửa khẩu đường biên bất kể lúc nào

Mọi người hay gọi chung các anh với tên gọi là lực lượng biên phòng

Cảm ơn các anh, những bước chân tràn đầy nhiệt huyết và kiên trì không phút lơ là cho bình yên cho hạnh phúc của bao người

Những bước chân có mỏi, những đôi giày có mòn, những tấm áo có sờn đi có bạc màu vì mưa nắng, thì tôi biết các anh vẫn cứ đi, vẫn im lặng trong vinh quang được chung tay chung sức đẩy lùi dịch bệnh

Tôi viết cho các anh trong một bầu không khí đang nóng thật nóng, cái nóng của thời tiết, sức nóng của số ca dương tính được thông báo mỗi ngày đang như cùng nhau thách thức sức chịu đựng của mọi người. Tôi ngồi đây viết mà biết rằng ngoài kia tất cả đang tất bật bận rộn vô cùng với công việc trong mùa dịch

Trong đó luôn luôn có những bước chân của các anh, mà tôi thầm nghĩ, những bước chân có đi tới trước, có ngày đêm thay nhau canh gác nơi nơi thì an toàn của mọi người mới được đảm bảo. Trong dịch bệnh, an toàn là hạnh phúc rồi, hạnh phúc cho mọi người, trong đó có người thân các anh, nên tôi sẽ gọi là

“Những bước chân hạnh phúc”

Các anh chẳng biết chẳng quan tâm đến những dòng chữ nhỏ nhoi này, vì các anh đang tập trung hết sức cho công việc, tôi chỉ mong các anh khỏe mạnh. Dẫu sao tôi vẫn muốn kể cho các anh nghe một chút những gì tôi được chứng kiến mỗi ngày trên đường đi như một cách để mang niềm vui đến cho các anh

Sáng nay, tôi mua bánh mì để ăn sáng, phía trước tủ bánh là một cái bàn thật lớn ngăn người ta không được đến gần, những bước chân cứ đến đó là phải dừng lại, và những dòng chữ lớn được dán trước tủ bánh đập vào mắt mọi người ngay lập tức

“Vì sức khỏe chính mình và cộng đồng, hãy đeo khẩu trang và giữ khoảng cách”

Tất cả đều không hẹn mà cùng đứng thật xa nhau có thể, và những người bán cũng vậy, họ thao tác rất nhanh nên không ai phải chờ đợi. Những bước chân đến sau cứ tuần tự vậy mà làm, còn người nào mua xong là rời khỏi ngay

Rồi tôi đi chợ, có một cô bé con đứng chờ mẹ ngay sát bên chiếc xe máy chỉ cách mẹ có vài mét, không biết cô bé làm sao mà khẩu trang trên mặt bị rơi xuống mặt đường, bị dính đầy nước và cát rất bẩn. Nhìn cô bé có vẻ lo lắng sợ mẹ mắng, và điều quan trọng là cô bé không có khẩu trang để mang vào ngay khi ấy. Một phụ nữ đứng gần đó, chắc là cô vừa mua đồ xong, nhìn thấy tất cả sự việc xảy ra, đã lẳng lặng mở cốp xe máy lấy một cái khẩu trang màu xanh mới tinh đến mang vào cho cô bé con kia một cách đầy chân tình, như chăm sóc con mình vậy, trong khi mẹ cô bé vẫn đang chăm chú chọn mua hàng và không hề hay biết

Tôi mong sao hành động thật nhỏ thật đẹp ấy sẽ được nhân lên nhiều ở nhiều nơi khác

Hôm trước má tôi nhập viện cấp cứu mấy ngày tôi mới tận mắt tận nơi biết được quy định nghiêm ngặt khi nuôi người thân trong bệnh viện như nào khi có dịch. Tất cả đều phải tuân thủ tuyệt đối, không có chuyện trường hợp ngoại lệ hay nội lệ gì hết.

Tôi ra vào bệnh viện nhiều lần, điều này cũng bình thường, những lúc chưa có dịch, dù là được ở phòng dịch vụ có đầy đủ điều kiện sinh hoạt như nào thì cũng chẳng thoải mái như nhà mình, vậy nên tôi cứ liên tưởng đến các anh. Với những bước chân cứ rong ruổi hoài trên khắp các nẻo đường dọc biên giới, các anh sẽ ăn, ngủ và sinh hoạt cá nhân ra sao giữa bao la rừng núi? Tôi có xem và thấy các anh trên ti vi, và tôi cũng thấy những lán trại được dựng lên làm chổ trú tạm cho các anh, giống như tôi vẫn đi cắm trại lúc còn ở lứa tuổi thanh thiếu niên

Tôi biết các anh vẫn đang chịu đựng, những khó khăn bất tiện trong cuộc sống đời thường không làm những bước chân kia chùn bước, mà chỉ làm quyết tâm sạch bóng dịch trong nước của các anh như mạnh hơn, vì chắc chắn các anh hiểu, phía sau các anh là mong đợi, là niềm tin, là sức mạnh của triệu triệu con người không nản lòng nản chí ngày đêm chiến đấu chống dịch

Các anh hiểu, những bước chân mình bước đi là hạnh phúc đang được gửi lại cả đất nước ở phía sau. Tôi tin sau này khi dịch đã qua đi nhưng những câu chuyện về những con người luôn ở tuyến đầu chống dịch trong bao ngày tháng vẫn sẽ được mọi người tri ân và nhớ mãi. Tôi muốn hát cho những ngày sau ấy nhé, những ngày không còn dịch.

Như chuyện đã viết xong

Mà lòng vẫn còn muốn nói thêm

Những giọt nước mắt ai, lăn qua môi vừa cười

Là những được mất riêng của đời

Người người ai cũng có

Hãy cho nhau tình yêu

Hãy thương nhau thật nhiều

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Sài Gòn thương – mong bình yên về sau bão tố | Special Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

Tình khi say

Tình khi say

Tình yêu là gì mà anh nhớ em thế Tình yêu là chi mà lòng say nhanh quá

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Cô cứ nghĩ mình đã quên được tất cả và có thể sẵn sàng mở lòng với một mối quan hệ mới, nhưng hóa ra tận sâu bên trong, cô đang trốn tránh chứ không phải đối diện và quên được chúng. Cô có thật sự xứng đáng với người con trai này không?!

Người thông minh dùng nguyên tắc

Người thông minh dùng nguyên tắc "7-3" trong đối nhân xử thế, nhờ vậy cuộc đời sóng yên biển lặng

Trong đối nhân xử thế, những bí mật quan trọng vẫn nên được che giấu và không để người khác biết.

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Thời gian trôi qua, có những thứ càng trở nên quý giá, giống như rượu càng ủ lâu càng thơm. Vẻ đẹp của 4 con giáp này cũng tựa như vậy.

Một mình trong đêm

Một mình trong đêm

Và cô cũng biết rất rõ cô không thể xa công việc, xa đồng đội, xa ước mơ của cô là đem lại cuộc sống bình yên cho mọi người, như ngày nào cô đã thề và đã hứa rất xúc động rất dũng cảm trước cờ Tổ quốc cờ Đảng thân yêu.

Viết cho em

Viết cho em

Em viết cho em những năm còn vụn vỡ Lúc tình yêu em tìm chẳng thấy đâu Trái tim em găm đầy mảnh dao nhọn Và em ước gì mình chưa từng thương ai

Ngày bố đi

Ngày bố đi

Nó bắt đầu biết giúp mẹ làm việc, cái mảnh sân đầy lá hôm nay đã được bàn tay vụng về nhỏ xíu đó quét gọn, đống chén bát chất đống đó đang dần dần được vơi đi, mấy bộ quần áo hình như mấy ngày chưa giặt cũng đã được nó đem đi sưởi nắng cùng dàn hoa thiên lý. Nó dần hiểu chuyện hơn.

back to top