Nhớ những tháng 10 xưa cũ
2016-10-13 01:25
Tác giả:
Tháng 10 phương Nam, nằm nghe gió hát vi vu trên những tán lá bên căn gác nhỏ. Tháng 10 phương Nam có dư thừa cái ấm nồng. Vậy mà trái tim ta vẫn nhớ, nhớ đến da diết cái màu nắng nhàn nhạt quê mình mỗi độ tháng 10. Nhớ cơn gió heo may tinh nghịch, nhớ cái mùi khói cay cay khi chụm đầu bên vùi khoai nướng, nhớ cánh chong chóng quay tít trong gió...nhớ mùa rạ khô quê mình.
Sáng bừng dậy, thoáng co mình trong cái nắng dịu dàng. Một chút se se thôi khiến không khí xung quanh như được lọc sạch bụi bặm. Thêm một chút gió thổi bay mái tóc con gái. Thêm một chút khói vương trên những nếp nhà tranh, thêm một chút yên bình khi thấy màu xanh ngô khoai bật lên phía những cánh đồng bãi.. Tất cả khiến tháng 10 đẹp và thi vị biết dường nào.
Buổi sáng cả lũ chờ nhau nơi đầu ngõ. Mở cánh cổng làng, bước chân đặt trên con đường mờ mờ hơi sương, thấy con đường đến trường hàng ngày vừa quen vừa lạ. Giơ bàn tay đùa giỡn với những làn sương mỏng manh là là trước mặt. Giơ bàn tay hứng lấy những giọt còn đọng lại trên lá, uống những giọt sương ấy rồi lại cười òa và chạy. Băng qua cánh đồng ngô xanh ngút tầm mắt, gió ngộ nghĩnh len qua những kẽ lá. Nghe tiếng bước chân nhẹ hơn. Gió cũng như đang trốn tìm. Ta lắng tai nghe. Có tiếng đập cánh tanh tách của chàng châu chấu ham chơi nào đó.
Những ngày tháng 10 nhàn rỗi và bình yên. Bình yên như chén trà thơm ba ngâm nghi mỗi sáng. Như cái cách mẹ nhẩn nha lôi từng bó rơm nếp đã khô, lấy chiếc chén nhỏ, tuốt cho thật sạch những hạt thóc còn sót, rồi lại xếp những cọng rơm vàng ấy thành từng “con rơm”, biến chúng thành những chiếc chổi xinh xinh. Như cái cách bà vừa bỏm bẻm nhai trầu, vừa tỉ mẩn che chắn cho giàn trầu không trước nhà... Như cái cách bọn trẻ chúng ta nằm dài trên những triền rạ khô, ngẩng mặt nhìn trời, huyên thuyên về những dự định tương lai hay những câu chuyện không đầu không cuối.
Trên những triền rạ khô ấy là những ngày rong ruổi theo những cào cào áo xanh, chuồn chuồn áo đỏ. Là những ngày hét khản cả tiếng với những trận đấu dế, những trận đấu cỏ gà, những cuộc hun và đuổi bắt những con chuột đồng núng nính. Là những buổi cả nhóm xúm xít bên đống lửa được chụm lên từ những cuống rạ khô, nghe bụng đánh trống cùng mùi khoai nướng, mùi sắn vùi. Là những buổi nhẩn nha nằm lưng trâu rồi ngủ quên lúc nào không hay, để khi choàng tỉnh giấc ngỡ mình lạc vào một xứ sở xa lạ nào đó. Những vạt hoa dong đỏ, cái màu đỏ như nhức nhối bật lên giữa xác xơ của những cánh lá. Ào xuống, cả lũ thích thú rút lấy những bông hoa ấy, ngửa cổ mút những cánh hoa ấy, nghe ngọt dịu chảy tràn vào hồn mình. Rồi ôm vào lòng cả cái màu đỏ ấy lên lưng trâu cùng những công chúa, hoàng tử mà chỉ thấy qua mỗi câu chuyện bà kể.
Những ngày tháng 10 ấy. Bữa cơm thường có thêm đĩa cào cào rang lá chanh thơm phức. Những con cào cào bắt được khi mỗi tối lũ trẻ trong xóm í ới gọi nhau, xách những ngọn đèn tự chế từ chiếc lốp xe , túa ra những cánh đồng bãi. Những con cào cào bắt được khi chúng đang tanh tách đạp trong những nõn lá ngô. Những con cào cào ấy có khi đến bây giò vẫn đập cánh loạn xạ trong giấc mơ những đứa nhóc quê mình.
Những ngày tháng 10 ấy. Buổi tối thường nằm dài trên chiếc trường kỷ giữa nhà, nghe cái âm thanh rè rè quen thuộc từ chiếc đài bán dẫn của cha; hay gối đầu lên chân nội nghe những câu chuyện ngày xửa ngày xưa...
Những ngày tháng 10 ấy, đôi chân rong ruổi trên những triền đê.Rong ruổi theo bắt những ước mơ bay xa hơn lũy tre làng . Rong ruổi đi tìm cho mình những con đường mới... Để đến bây giờ mỗi độ tháng 10 qua, những giấc mơ ta vẫn thổn thức cái màu tím biêng biếc của cánh hoa cỏ may; vẫn thổn thức nghe đâu đó tiếng con dế nào lạc lõng, vẫn thổn thức khi mẹ nhắn “ nhớ mặc thêm áo ấm nghe con. Và để mỗi lần chợt tỉnh, lại thoáng nhìn xuống gót chân mình. Đâu rồi “những nếp quần nhăn không vuốt tự bao giờ”.
Tháng 10 là thời khắc giao mùa giữa thu và đông, nơi cái rét chưa đậm đà như đông, nơi những cơn gió heo may thổi nhè nhẹ đem theo cái lạnh dịu ngọt. Bầu trời như trong hơn, xanh hơn, cao hơn, mặt đất như thênh thang hơn, cuộc sống như yên ả hơn bởi vậy tâm hồn con người cũng như nhẹ nhàng hơn, thanh thản hơn nhiều. Tuy vậy cái chớm đông, tháng 10 luôn đem lại cái cảm giác buồn man mác, những nỗi buồn không gọi thành tên.
Ngày tháng 10, chẳng phải co ro trong những tấm áo dày sụ, cũng không phải mướt mát với nắng và nóng. Ta thoải mái khoác trên mình tấm áo mỏng, nghe cái lạnh mơn man trên da thịt, đưa hai bàn tay mình ôm lấy chính mình nghe tái tim mong manh mà ấm áp bởi ta chợt nhận ra khi không có ai ôm lấy mình thì mình cũng vẫn có lấy đôi bàn tay để tự ôm lấy mình….Lúc đó ta ước mình hóa thành cánh bướm nhỏ, lượn bay theo những cơn gió,ngó xuống để thấy cõi người nhỏ xíu,ngó xuống để thấy ta đã chỉ là một sinh linh bé nhỏ trong cõi đời rộng lớn này.
Những ngày tháng 10 muốn nắm lấy bàn tay ai đó, chạy dài trên những cánh đồng hoang vu,hét to để thả vào gió bao điều muốn nói, lại giật mình có phải ta chỉ cần đến bàn tay nào đó vào mỗi dịp tháng 10 hay không?
© Huyen Vo – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?