Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người về nhà cuối cùng đêm Giao thừa

2017-01-27 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Gia đình này quá hảo tâm, hắn không thể làm việc xấu với họ được. Hắn chợt liên tưởng đến người cha đã khuất. Ngày còn sống, ông luôn dạy dỗ hắn: đói cho sạch, rách cho thơm. Hắn nhớ đến những giọt nước mắt của mẹ khi ngăn cản hắn bỏ quê lên thành phố, chỉ vì sợ hắn sa vào cái xấu. Hắn cần làm một việc ngay lúc này là tìm cách trả lại số tài sản đã lấy, xong mau chóng rời khỏi đây. Có lẽ viện cớ vào nhà vệ sinh rồi để lại trong đó mà thôi!

***

Hắn cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, rón rén nhìn xung quanh. Đã 11 giờ đêm Giao thừa. Khu phố rất vắng vẻ...

Mọi người trong xóm này có lẽ đi lễ chùa, hái lộc đầu năm rồi mới về nhà đón Giao thừa. Hắn quyết định ra tay làm một vụ trộm ngay thời khắc này để có tiền trở về quê. Lần này về, hắn sẽ không đi đâu nữa. Nói cho đúng, hắn chẳng phải kẻ bất lương chuyên nghiệp. Chỉ vì khi cãi cha mẹ bỏ quê lên thành phố theo lời rủ rê của chúng bạn nên hắn tuyên bố hùng hồn là: không có tiền sẽ không về! Thực tại khi lên đến nơi, hắn chẳng làm việc gì ra hồn vì trình độ thấp. Hắn đành đi rửa xe, phụ hồ nhưng bữa làm bữa nghỉ nên sống rất khó khăn. Tết rồi mà trong túi hắn chẳng còn một xu.

Hắn nghiên cứu kỹ ngôi nhà này vì gần xóm trọ của hắn. Gia đình họ chỉ có hai vợ chồng trẻ, một đứa trẻ khoảng ba, bốn tuổi cùng một người mẹ già tuổi đã cao. Tận mắt hắn núp sau tường rào đã nhìn thấy hai vợ chồng người con dắt xe ra khỏi nhà. Trước khi đi, họ còn dặn người mẹ:

- Nếu có thanh niên nào đến tìm con, mẹ nói là chúng con đi lễ chùa vì đã trễ giờ, chờ nó đi cùng không được. Đấy là thằng Nam, bạn con hồi đi nghĩa vụ vừa mới gặp lại. Con cho địa chỉ hôm qua để mời bạn đến chơi cho biết nhà và đi lễ giao thừa chung cho vui.

Đầu óc hắn nghĩ ngay một kịch bản hoàn hảo. Hắn sẽ đội lốt là người bạn tên Nam cho bà cụ ra mở cổng. Khi vào được nhà, hắn sẽ ra tay chôm chỉa tài sản. Hắn tự tin là nếu lộ tẩy thì một bà lão với đứa bé sẽ không khó đối phó. Hắn mạnh dạn bấm chuông.Bà cụ tóc bạc phơ dắt đứa trẻ ra mở cổng :

- Chào bác, con tên Nam. Xin cho con hỏi...

Hắn nói chưa dứt câu, bà cụ đã vồn vã mời hắn:

- Cháu vào nhà chơi. Vợ chồng thằng Hóa chờ cháu lâu quá đã đi chùa trước rồi.

Người về nhà cuối cùng đêm Giao thừa

Cánh cổng đóng lại, hắn bước sau lưng hai bà cháu vào phòng khách. Căn nhà tuy không lớn nhưng qua cách bài trí có vẻ gia chủ khá giả. Ngồi xuống bộ salon êm ái, hắn nghe bà cụ hỏi chuyện sau khi rót mời hắn một tách trà thơm:

- Cháu uống trà nóng cho khỏi lạnh. Tết rồi mà khí hậu còn rét mướt như mùa đông. Nghe Hóa nói con là bạn đi lính nghĩa vụ cùng nó mấy năm trước, bây giờ vừa gặp lại nhau phải không? Đã vợ con gì chưa?

- Dạ, con và anh ấy cùng đơn vị, xuất ngũ cùng ngày nhưng con chưa lập gia đình bởi vì...

Hắn suy nghĩ nhanh là cần tạo ra một câu chuyện cảm động cho bà cụ tin tưởng mà mất cảnh giác:

- Nhưng khi con về thì gặp lúc ba con bệnh nặng. Mẹ và con xoay xở tiền chạy chữa cho ba con mà ông không qua khỏi. Vì ông nằm bệnh lâu cùng với việc lo hậu sự nên gia đình con phải bán nhà, tất cả năm mẹ con phải thuê trọ ở bên chợ Cầu ông Lãnh để làm thuê sống qua ngày.

Bà cụ tỏ vẻ xúc động lắm, nghe hắn kể mà bà cứ kêu lên: "Mô Phật! Tội nghiệp cho con".Thằng bé con chủ nhà từ lúc hắn bước vào đây cứ ngồi bên cạnh hắn. Nó đặt tay lên đùi hắn rất thân mật. Bà cụ nhìn thấy vậy liền bảo:

- Cu Tin là con của Hóa, chúng lấy nhau mới hai năm thôi. Hai đứa làm chung công ty nên yêu nhau rồi cưới. Bác gần tám mươi rồi, chỉ phụ con trông nhà, giữ cháu để chúng đi làm. Vợ nó buổi tối còn tình nguyện dạy một lớp học tình thương cho phường. Nghe chuyện gia đình con buồn quá. Cha mẹ nào cũng rất thương con. Lúc này người đau lòng nhất chính là mẹ con. Nhìn thấy con cái mình không được hạnh phúc thì trái tim người mẹ bị tổn thương nhất. Thôi, cháu chờ bác một chút nhé!

Bà cụ đứng dậy đi vào căn phòng nằm bên phải. Hắn suy luận: vậy là căn phòng bên trái đích thị của vợ chồng người con. Hắn bật dậy, lao nhanh về phía ấy. Cửa phòng không khóa, hắn lọt vào quan sát nhanh thấy trên chiếc bàn làm việc có một chiếc đồng hồ nữ, một điện thoại. Hắn quơ hai món đồ cho vào túi, tiện tay hắn mở ngăn kéo thấy có một số tiền cột chung với xấp bao lì xì, hắn lấy luôn rồi bước ra.

Người về nhà cuối cùng đêm Giao thừa

Hắn ngồi lại vị trí cũ vừa lúc bà cụ bước ra. Bà đặt lên bàn trước mặt hắn một gói giấy to, nói nhỏ nhẹ:

- Biết con là bạn của Hóa, lại nghe hoàn cảnh của con nên bác muốn gửi chút bánh mứt, nhờ con đem về biếu mẹ con giùm bác.

Cụ đưa tiếp một phong bì, đặt vào tay hắn:

- Đây là lì xì của bác, gửi cho mấy đứa em con cho vui, mong cháu đừng từ chối. Gia đình bác tuy không giàu có nhưng nghĩ Trời Phật cho mình hơn nhiều người nên Tết nào bác cũng tham gia hoạt động từ thiện giúp người neo đơn. Riêng vợ chồng Hóa mùng một sẽ đến trại trẻ mồ côi lì xì cho các em nhỏ nó mừng.

Hắn bất ngờ trước lòng tốt của người đối diện đến nỗi quên ý định của hắn là vào nhà ăn trộm. Mới lúc nãy, hắn còn nghĩ đến tình huống nếu bị phát giác sẽ trói bà cụ nhưng đến bây giờ, lòng hắn đã thay đổi. Gia đình này quá hảo tâm, hắn không thể làm việc xấu với họ được. Hắn chợt liên tưởng đến người cha đã khuất. Ngày còn sống, ông luôn dạy dỗ hắn: đói cho sạch, rách cho thơm. Hắn nhớ đến những giọt nước mắt của mẹ khi ngăn cản hắn bỏ quê lên thành phố, chỉ vì sợ hắn sa vào cái xấu. Hắn cần làm một việc ngay lúc này là tìm cách trả lại số tài sản đã lấy, xong mau chóng rời khỏi đây. Có lẽ viện cớ vào nhà vệ sinh rồi để lại trong đó mà thôi!

Hắn lễ phép hỏi:

- Thưa bác, con muốn vào nhà vệ sinh.

- Con cứ đi thẳng xuống bếp, phía tay trái.

Hắn đặt đồng hồ, điện thoại, tiền lên kệ gương nhà tắm, khép cửa rồi bước ra. Hắn cầm gói quà cùng phong bì tiền của bà cụ cho, mau chóng ra về sau khi cảm ơn bà và hôn lên má đứa trẻ.

Người về nhà cuối cùng đêm Giao thừa

...Đúng mười hai giờ đêm, giây phút giao thừa chia tay năm cũ để đón năm mới đã đến. Ngoài đường phố nhộn nhịp từng dòng người mang những cây nhang to có gắn vải đỏ viết lời chúc phúc hay chùm lộc non vội trở về nhà. Tiếng chuông nhà thờ, tiếng còi tàu rúc lên từng hồi báo hiệu thời khắc thiêng liêng cho mọi người thành phố trở về nhà để xông đất, sum họp bên gia đình. Có lẽ hắn là người duy nhất đêm nay phải làm điều ngược lại: ra bến chờ có chuyến xe đò nào đấy để hắn rời khỏi nơi đây, trở về mái nhà xưa nơi miền quê xa xôi.

Hắn vui khi nhìn xuống gói quà của mẹ anh Hóa gửi tặng, bởi hắn chẳng về tay không khi gặp lại mẹ và những đứa em. Hắn mừng vì chưa phạm một tội lỗi. Hắn liên tưởng đến cảnh nhà anh Hóa hốt hoảng khi bị kẻ gian đến viếng thăm. Họ sẽ trách móc bà cụ thiếu cảnh giác. Nhưng khi vào nhà tắm, họ sẽ nhìn thấy số tài sản bị mất. Có thể họ còn quá trẻ`để hiểu tại sao kẻ gian lại không lấy đi của cải trộm được, trừ một mình bà cụ. Chắc chắn bà sẽ biết, bởi bằng kinh nghiệm sống bà hiểu trái tim người mẹ đã cảm hóa, khơi dậy sự lương thiện của một đứa con lầm lạc như hắn.

Trên bến xe vắng vẻ lúc giao thừa, duy nhất có một mình hắn...

© Hải Triều – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu lại từ khởi đầu mới

Yêu lại từ khởi đầu mới

Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Trong khoảnh khắc ấy, nàng nắm chặt lấy tay tôi. Không cần biết ngày mai ra sao, mà có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Nhưng nhỏ đâu biết rằng trong tôi đã nhóm lên một tình cảm đặc biệt dành cho nhỏ. Vậy mà nhỏ vô tư không hề chú ý đến những cử chỉ và ánh mắt ngập hạnh phúc mà tôi dành cho nhỏ. Chắc vì giờ nhỏ đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời của nhỏ.

Những cánh đồng đen (Phần 2)

Những cánh đồng đen (Phần 2)

Tình yêu đối với Thương là một thứ xa xỉ, nhưng đó lại là thứ nó khao khát hơn ai hết. Và Thương đã mang thứ tình cảm đó gửi gắm lên người Đông.

Viết cho tháng tư

Viết cho tháng tư

Tháng tư là khoảng thời gian tuyệt vời để dạo bước trên những con phố, lặng ngắm đời thường, để lòng mình hòa quyện vào khung cảnh yên bình của thành phố.

Sóng và cát

Sóng và cát

Lớn hơn một chút nữa, người bạn kia không biết từ bao giờ đã trở thành một phần cuộc sống của nó, và nó cũng cảm nhận được một sự “đáp lại” của mảng cát trên bờ ấy. Bờ cát ấy cũng muốn xả thân mình xuống mặt biển xanh trong, gợn sóng ấy cũng càng lúc càng lớn hơn…

Những cánh đồng đen (Phần 1)

Những cánh đồng đen (Phần 1)

Đúng vậy, Thương chưa từng chơi búp bê. Thậm chí có khi chưa từng được nhìn thấy con búp bê trông như thế nào. Bà chưa từng mua cho nó. Bà chỉ toàn bắt nó làm việc và làm việc. Bà từng nói với nó, nhà này không nuôi kẻ vô dụng.

Em sắp là người già

Em sắp là người già

Tôi cũng quan niệm đó là chuyện bình thường của một con người, cứ để mọi chuyện được tự nhiên rồi điều gì tới thì sẽ tới, vì người ta có tuổi trẻ thì ắt có tuổi già, miễn là người ta thấy vui với những việc hàng ngày là được.

Duyên phận

Duyên phận

Sau ba năm thì cuối cùng em cũng chính thức trở thành vợ của anh, những tưởng bí mật bấy lâu sẽ chôn vùi mãi mãi nhưng nào ngờ nó lại được khơi dậy. Ngày anh gặp lại chị ấy thì em cũng đủ nhận ra trái tim anh bao năm qua chưa từng có chỗ cho em.

Đôi khi bạn quên những điều giản đơn

Đôi khi bạn quên những điều giản đơn

Bạn biết không, chén cơm nóng nổi ấy sẽ sưởi ấm được trái tim chai sạn của bạn trước những uất ức, chịu đựng mà có thể bạn chưa sẵn sàng để chia sẻ ra cho bất kì ai.

back to top