Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người mà ta không thể quên được

2015-10-07 09:32

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi chợt thấy nỗi nhớ mơ hồ khó định nghĩa. Là nhớ người tôi thương thuở trước, người tôi phải lòng hiện tại hay đơn giản chỉ là nhớ một cậu bạn không muốn đánh mất? Trong cuốn Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ, tôi còn nhớ một câu “Bố tôi vẫn nói, khi nhìn theo bóng một người mà ta không thể quên được, chúng ta sẽ thấy “nỗi nhớ” của mình”. Tuấn cũng thích câu nói này. Ai là “người mà ta không thể quên được?”

***

– Sự chờ đợi là gì?

– Wait hay waiting gì đó

– Không. Sự chờ đợi là phép màu mong manh.

Tôi phì cười.

– Tớ đang hỏi định nghĩa, không phải dịch tiếng Anh nha.

Tôi hiểu nhầm vì thi thoảng, Tuấn vẫn nhảy vào nhờ tôi dịch giúp vài câu tiếng Anh. Trên màn hình máy tính, tin nhắn Skype hiện lên còn tôi không giấu được sự buồn cười của mình. Đó là cách Tuấn vẫn hay nói chuyện với tôi, không theo một chủ đề nào cả, cách xưng hô cũng lúc thế này, lúc thế khác, kiểu nói chuyện mà cậu ấy giải thích là “nói chuyện bằng cảm xúc”.

***

Sáng thứ bảy. Tôi thức dậy khi tất cả mọi người trong khu trọ đã rời khỏi nhà. Trong lòng thấy trống rỗng mà không hiểu sao. À, chắc bởi bỗng dưng, tôi thấy nhớ Tuấn.

Tuấn là cậu bạn nói chuyện với tôi nhiều nhất ở công ty. Ý tôi là một cậu bạn khác giới. Trong khi mọi người đều thấy tôi khó gần thì Tuấn lại khác. Tuấn nói chuyện với tôi thoải mái, kể cho tôi nghe về sở thích của cậu ấy, chia sẻ với tôi những cuốn sách hay bộ phim mà cậu ấy thích. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, tôi không nghĩ bên trong Tuấn lại là một thế giới khác mênh mông đến thế. Thật đấy! Từ sâu thẳm trong mỗi người là một khoảng trời riêng tư đầy những điều thú vị mà không phải ai cũng nhìn thấy, không phải ai cũng có thể chạm vào được. Nhưng nếu đã một lần phát hiện ra rồi, sẽ yêu cái khoảng trời của người ấy lắm. Tôi quý Tuấn từ dạo đó.

không thể quên

Tuấn thích kẹo sữa béo. Lúc nào cũng thấy trên bàn cậu ấy có một phong kẹo. Còn tôi thì thích đòi kẹo của Tuấn, lúc này Tuấn cho, lúc khác Tuấn để dành riêng. Có lần, Tuấn cho tôi một phong kẹo dâu.

– Kẹo của Thảo này, như đã hứa nhé. – Tuấn hơi ngượng ngùng. Như dáng vẻ cậu ấy mỗi lần nói chuyện với bất cứ một cô bạn nào trong công ty. Nhưng tôi lại thích nhìn Tuấn những lúc như vậy.

Tôi giữ khư khư trên tay, tủm tỉm cười vì vui. Tôi quên mất luôn việc sẽ ăn phong kẹo đó cho đến khi một người bạn khác nhìn thấy và nói.

– Sao cứ cầm kẹo trên tay thế? Bóc ra cho tớ một cái đi

Tôi ngậm ngùi. Chia sẻ hết phong kẹo đó mà tôi tiếc hùi hụi. Không phải tôi tiếc kẹo mà tôi muốn giữ lại phong kẹo đó cho riêng mình, giữ lại cảm xúc vô hình của mình. Thi thoảng tôi cũng ích kỷ vậy đó. Phong kẹo đầu tiên Tuấn cho tôi, một phong kẹo vui.

Tôi thân với Tuấn hơn một chút và nói chuyện nhiều hơn. Chủ yếu theo cách “nói chuyện bằng cảm xúc”. Mỗi lần được nói chuyện với cậu ấy, tôi thấy vui, nụ cười cũng tươi rói, hiện rõ hai lúm đồng tiên rất sâu trên má. Khi trò chuyện với Tuấn, tôi như được là một cô gái khác, hay nói hay cười, gỡ bỏ được vẻ bề ngoài khó gần như mọi người vẫn hay nhận xét.

Thế rồi vào một buổi chiều thứ tư cuối tháng sáu, cơn bão mùa hè ập đến. Những cơn mưa kéo dài, bầu trời phủ một màu tối thui. Ngày hôm đó, Hà Nội hứng chịu một cơn bão, và tôi thì nhận được một tin chẳng vui vẻ chút nào. Nếu tôi không muốn nói là cho tới giờ, nghĩa là đã gần một tháng rồi, tôi vẫn không quên được nỗi buồn của tôi lúc đó. Và cái khoảng trống vẫn cứ hiện hữu trong lòng không thể lấp đầy.

– Ngày mai tớ nghỉ làm. Nghỉ hẳn. Vì một vài lý do nên tớ phải nghỉ gấp, không làm cách nào khác được.

Tuấn vào thông báo. Đọc xong dòng tin nhắn, tôi vẫn không tin. Bầu trời phía sau tôi thấm đẫm một màu buồn. Dù đã cố gắng không thể hiện ra nhưng tôi vẫn không giấu được nỗi buồn đang hiện rõ trên khuôn mặt. Nước mắt đã trực rớt xuống mà may sao tôi giấu được nó sau cặp kính cận to.

– Chẳng có gì mất đi cả nhưng nỗi buồn da diết xâm chiếm trong lòng tớ.

Tuấn lặp lại một lần nữa câu nói trước “Chẳng có gì mất đi cả nhưng nỗi buồn da diết xâm chiếm trong lòng tớ” và cố làm không khí vui vẻ hơn:

– Thích câu này nhất. Không ngờ mình cũng viết được mấy câu hay ho thế.

Tôi im lặng một lúc. Cảm giác như một điều gì đó rất quan trọng đối với tôi đã bị cướp đi khiến tôi hụt hẫng. Những cảm xúc đột nhiên, những thông báo đột ngột, một người bạn sẽ rời xa, tôi đâu có chuẩn bị tinh thần cho những điều này.

– Tớ đã bảo nếu cậu nghỉ, cậu phải thông báo cho tớ trước một tháng cơ mà.

Tôi trả lời, giọng đầy giận dỗi.

– Tớ báo trước một ngày còn gì.

Vẫn cùng sống dưới một bầu trời, nhưng khoảng cách về tinh thần sẽ rất xa. Và cứ thế, cứ thế tới một ngày chúng ta sẽ chẳng còn giữ liên lạc gì với nhau nữa. Đó là điều tôi không hề mong muốn, đặc biệt hơn người đang rời xa tôi là Tuấn. Em gái ngồi đối diện nói với tôi “Trời đằng sau chị buồn quá kìa”, như nhìn ra được cảm xúc của tôi lúc đó. Tôi vẫn lặng yên. Tôi nhớ có lần em ấy còn hỏi tôi bâng quơ “Tại sao người ta gặp nhau, quen nhau rồi người ta lại xa nhau, quên nhau. Rồi trở thành hai người xa lạ?”. Những người như chúng tôi, ai cũng sợ điều đó sẽ đến và dù có biết trước rằng cuộc vui nào cũng có lúc tàn thì tôi vẫn không muốn tin là Tuấn sẽ không còn làm việc cùng tôi nữa. Giờ thì khoảng cách trong lòng sẽ rất xa.



Tôi ngồi trong phòng khi mọi người đều ra ngoài chia tay Tuấn, có một bữa tiệc ngọt nho nhỏ ngoài đó. Tôi sợ đối mặt với Tuấn lúc ấy, sợ tôi sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà rơi nước mắt. Và lý do khác là tôi giận Tuấn. Cậu ấy có biết đâu.

– Có người đưa kẹo cho chị nè.

Tuấn nhờ em gái cùng phòng đưa kẹo cho tôi vì cậu ấy ngại nhiều người trong phòng. Cậu ấy vẫn giữ lời hứa về phong kẹo nhưng không giữ lời sẽ nói với tôi rằng cậu ấy sắp nghỉ việc.

Tin nhắn Skype từ Tuấn:

– Kẹo đó nha. – Kèm theo một cái icon mặt cười.

– Sao không đưa trực tiếp cho tớ?

– Ra ngoài này coi, trốn trong đó thì ai chơi.

Tuấn vẫn nói chuyện với tôi như mọi lần, chỉ có tôi là không thoải mái. Không giống như phong kẹo dâu đầu tiên, món quà này buồn quá. Nó chẳng ngọt ngào, mà ủ rột như ngoài trời đang mưa. Cơn bão lòng vì thế mà ùa đến. Kỷ niệm vui vẻ giờ cũng biến thành một màu ảm đạm, nhớ tới chỉ thấy thương nhiều hơn. Tôi mất đi một cậu bạn hài hước và thực sự những ngày đi làm tiếp theo, tôi vẫn không quen khi nhìn thấy chỗ của Tuấn giờ là một người khác. Những bản nhạc vốn dĩ thường ngày phát ra từ máy của cậu ấy, giờ lại từ máy một người khác, nghe chúng chẳng hay ho chút nào. Chỉ khiến tôi nhớ Tuấn nhiều hơn thôi. Cảm giác vẫn muốn níu kéo, níu giữ lại một chút hy vọng mong manh nhưng chẳng nói thành lời. Đến cả lúc ngồi trong phòng nhìn ra, thấy Tuấn vội vàng xếp đồ và rời khỏi, tôi cũng không ra chào cậu ấy lần cuối với tư cách là hai người đồng nghiệp.

***

Sáng nay cà phê một mình. Trời Hà Nội vừa mưa. Quán café tôi ngồi đông rồi vắng. Tiếng nói chuyện ồn ào không thể chen được vào dòng suy nghĩ của tôi lúc này. Cả khoảng trống to đùng trong lòng tôi vẫn hiện hữu. Tôi chợt thấy nỗi nhớ mơ hồ khó định nghĩa. Là nhớ người tôi thương thuở trước, người tôi phải lòng hiện tại hay đơn giản chỉ là nhớ một cậu bạn không muốn đánh mất? Trong cuốn Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ, tôi còn nhớ một câu “Bố tôi vẫn nói, khi nhìn theo bóng một người mà ta không thể quên được, chúng ta sẽ thấy “nỗi nhớ” của mình”. Tuấn cũng thích câu nói này. Ai là “người mà ta không thể quên được?”

Trước khi bắt đầu một công việc mới, Tuấn cũng đã rất buồn và luyến tiếc nhiều điều lúc phải rời đi, cậu ấy chấp nhận đánh đổi. Tôi biết điều đó. Nhưng hiện tại, khi đang làm việc cho một công ty khác to hơn công ty cũ rất nhiều, chắc Tuấn chẳng biết có tôi đang buồn vì nhớ cậu ấy. Đừng hiểu nhầm vì với tôi, Tuấn là một người bạn tôi vô cùng quý. Chưa một phút nào tôi muốn mất đi một người bạn như vậy cả. Có hiểu cảm giác của tôi không? Khi có một người bạn mà ngay từ lần nói chuyện đầu tiên, bạn đã có cảm giác thân thiết và đồng điệu về tâm hồn, thì đó là người mà bạn nên giữ. Đừng đánh mất.

Có thể Tuấn vẫn nhớ tới tôi, có thể không nhưng tôi vui vì trên một quãng thời gian tuổi trẻ, tôi được gặp Tuấn. Tôi chờ một phép màu mong manh.

© Thảo Phương – blogradio.vn


Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top