Người đàn bà không biết yêu
2021-08-27 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Em nghĩ xem, đã ở tuổi này rồi mà còn chồng con gì, nhưng nếu chị yêu chị sẽ gật đầu ngay, đằng này chị không thấy rung động, không thấy nhớ mong gì hết, cứ một mình chị lại thấy vui, vui với hoa và với công việc của chị. Mọi người biết chuyện của chị đều nói chị là người không biết yêu
***
Chị Vịnh là người phụ nữ kỳ lạ nhất và cũng gây ấn tượng mạnh nhất cho Nhi
Lúc Nhi quen biết chị thì chị đã bốn mươi mấy tuổi, gấp đôi tuổi Nhi, nhưng Nhi chỉ có thể gọi chị là chị vì nhìn chị trẻ quá. Hai chị em chơi với nhau, thân với nhau qua công việc, chị nói chị thích nhất ở Nhi là biết trọng chữ tín, gì chứ với Nhi trong công việc là chữ tín phải đặt ở hàng đầu, lợi nhuận chỉ lui hàng thứ hai. Còn Nhi lại mến chị ở cái tính ít nói, nghiêm khắc nhưng chân thật, và Nhi còn rất mê chị vì chị cực kỳ khéo tay
Hai chị em chỉ alo qua điện thoại những lúc rảnh rỗi chứ ít được gặp nhau, vì Nhi sống ở cao nguyên còn chị lại sống ở một vùng biển, chị là bạn hàng ruột của Nhi trong rất nhiều những người bạn hàng khác, nhưng Nhi đặc biệt mến chị nên cứ chuyến hàng nào chở xuống cho chị Nhi cũng gửi thêm một ít dâu, vì chị Vịnh thích ăn dâu
Cửa hàng hoa nơi chị Vịnh làm chủ nằm ngay trên con đường chính của thành phố luôn tấp nập người qua lại, có một cô bé còn rất trẻ phụ chị bán hàng, những bông hoa được chuyển đến tay chị sẽ được hô biến thành những giỏ hoa bó hoa đẹp đến ngỡ ngàng, tiếng lành đồn xa nên hàng chị rất đông khách, người ta còn đặt hàng trước khi có tiệc có lễ hội. Suốt ngày chị Vịnh có mặt ở hàng hoa, đến tận xẩm tối mới về nhà, còn những ngày lễ ngày gần tết thì chị ăn ngủ tại cửa hàng luôn
.jpg)
Chị Vịnh sống một mình
Chị nói ba mẹ chị đã mất, chị có một em gái đã có gia đình cũng đang sống gần chị, hai chị em có việc gì chỉ cần ới nhau một tiếng là người kia đã có mặt. Có lúc Nhi xuống chơi đã ghé thăm chị và cửa hàng hoa của chị, rồi phụ chị bán hàng luôn, nói thật là Nhi chuyên bỏ mối hoa cho rất nhiều nơi rất nhiều người nhưng sao riêng với chị Vịnh thì Nhi luôn có một cảm tình rất đặc biệt, như chị là người thân của Nhi. Những lúc đó, tranh thủ khách vắng bớt, chị giao hàng cho cô bé phụ việc mà chị rất tin tưởng rồi dẫn Nhi đi ăn, đi chơi trong thành phố. Hai chị em tâm sự nhiều chuyện cùng nhau, nhưng cứ mỗi lần Nhi hỏi chuyện chồng con của chị là chị lại tảng lờ đi, rồi bắt qua một chuyện khác. Nhi nhớ nhất một câu chuyện chị đã kể Nhi nghe, đó là một cuộc thi cắm hoa và nấu ăn do Hội phụ nữ địa phương chị tổ chức nhân ngày tám tháng ba, mấy chị trong hội vận động chị Vịnh tham gia nhưng chị từ chối, chị nói không phải vì bận buôn bán, mà chị là người không thích hợp với các cuộc thi. Chị không quan tâm đến giải thưởng, chị nói chị bị dị ứng với từ thi, vì đã thi là có ràng buộc quy định này kia, trong khi chị thích sự phóng khoáng và tự do, không thích bị gò bó ép buộc nên chị chọn làm ăn buôn bán là vậy
Nhi nhớ hoài câu nói của chị
Chị là người không thích hợp với các cuộc thi
Nhi thấy ngồ ngộ và thấy thích chị
…
Nhi đang chăm chú xem lại sổ sách, còn đến mấy bạn hàng cứ khất hoài, chưa trả dứt điểm mối này đã gọi thêm mối khác, tất nhiên là Nhi vui vì bán được nhiều hàng, nhưng họ cứ gối lại như thế làm Nhi thấy không thoải mái, Nhi đã nhắc khéo mấy lần mà họ cứ lần lữa, chán thật
Có ai đó gọi tên Nhi rất to, Nhi ngẩng lên và vui mừng
- Chị Vịnh, sao chị lên được đây?
- Em thật lạ, em không cho chị lên nhà em sao?
- Dạ không có, em vui quá, ý em là chị bận công việc dưới đó mà sao lên em được vậy?
- Chị đóng cửa hàng mấy hôm, chị treo bảng xin lỗi khách rồi lên đây. Chị đến thẳng nhà em luôn chứ chưa đi đâu hết
- Chị cứ ở đây chơi với em, đừng ngại
- Thôi chị ghé thăm em, chị muốn thuê phòng bên ngoài cho thoải mái, còn chồng con em nữa
- Không sao, chồng em hiền khô à, mà còn phòng trống ở trên, chị em mình tha hồ nói chuyện
Và ở lần đó, Nhi biết được về chuyện riêng tư của chị

Chị Vịnh từng có một mối tình sâu đậm lắm, người đàn ông đó thương chị và chăm sóc chị ngày đêm làm nhiều người cứ xuýt xoa vừa mừng cho chị vừa có chút ganh tị bình thường của phụ nữ, ai cũng nghĩ sắp được ăn đám cưới của hai người thì đùng một cái chị Vịnh nói đã chia tay. Chẳng ai tin điều đó, mọi người nghĩ chắc giận dỗi gì đó nên chị nói vậy, mà người kia chưa bao giờ làm chị phật lòng, nhưng cả tháng sau đó họ không thấy người kia đến nhà chị nữa nên mọi người mới tá hỏa là chia tay thật
- Sao vậy chị, anh ấy thương chị lắm mà? - Nhi hỏi
- Hình như tất cả những cuộc tình khi chia tay đều phải có lý do. Còn chị, chị cũng không biết nữa, ai thắc mắc hỏi chị thì chị nói nhưng họ không tin, họ nói chưa từng nghe một lý do nào vô lý đến như vậy
- Là sao? - Nhi sốt ruột
- Chị muốn dừng lại vì anh ấy quá yêu chị, vậy thôi
Nhi bật ngửa, đưa tay sờ trán chị thì bị chị đẩy ra
- Em nghĩ chị bị khùng đúng không, mọi người cũng nghĩ vậy, nhưng tình yêu của anh ấy vừa làm chị hạnh phúc vừa làm chị ngộp thở. Chị đã nói chuyện với anh nhiều lần, rằng có yêu đến thế nào thì mỗi người vẫn cần một không gian và thời gian cho riêng mình, nhưng anh lại luôn thích suốt ngày bên chị, ngay cả lúc anh đi làm thì điện thoại tin nhắn cũng tràn ngập, chị chưa kịp trả lời là anh giận, nói chị không yêu anh nhiều như anh yêu chị
- Em hiểu rồi, nhưng chị phải giải thích cho anh hiểu
- Chị nói nhiều lắm luôn mà anh vẫn vậy, vẫn thích quản lý chị chặt chẽ mọi lúc mọi nơi, đã có lần chị la lên với anh “Em muốn được thở một chút!”. Vậy là anh giận bỏ về, nhưng sau đó lại nhắn tin xin lỗi, cứ hoài vậy nên chị thấy mệt mỏi, rồi đến một ngày chị nhận ra chị thích được một mình hơn nên đã nói thẳng với anh. Hiện tại anh đang hạnh phúc lắm với vợ và các con anh nên chị cũng thấy vui, còn chị, sao chị không còn cảm thấy yêu ai nữa dù có nhiều người ngỏ lời
- Em biết, cô bé giúp việc cho chị kể em nghe là có hai ông nào đó vẫn đang tia chị dữ lắm mà chị cứ tỉnh bơ
.jpg)
Chị Vịnh cười nhẹ nhàng
- Em nghĩ xem, đã ở tuổi này rồi mà còn chồng con gì, nhưng nếu chị yêu chị sẽ gật đầu ngay, đằng này chị không thấy rung động, không thấy nhớ mong gì hết, cứ một mình chị lại thấy vui, vui với hoa và với công việc của chị. Mọi người biết chuyện của chị đều nói chị là người không biết yêu
- Em chưa gặp ai kỳ lạ như chị, em chỉ lo sau này lớn tuổi hơn rồi chị chỉ có một mình sẽ khổ đó
- Kệ đi em, chuyện mai sau để mai sau đến rồi biết. Chỉ biết hiện giờ chị hạnh phúc vì có một người bạn như em là được
- Em thật lòng mong chị sẽ yêu lại được, chỉ cần chị biết mở lòng và đón nhận, em nghĩ đã là phụ nữ thì ai cũng cần một bờ vai để tựa vào, dẫu có muộn màng. Em chỉ có thể khuyên chị thôi, phần còn lại là do chị
- Cảm ơn em, chưa ai nói với chị như em vừa nói, thôi mình ngủ đi, sáng mai dẫn chị tham quan chợ Đà Lạt nhé
- Em sẽ dẫn chị đi nhiều nơi lắm, công việc em làm qua điện thoại được mà, chị có thích nghe một chút âm nhạc không?
Chị Vịnh gật đầu, Nhi bật điện thoại.
“Ngày mai không có anh trong đời
Tìm ai cho em trao trái tim này
Lòng đam mê vòng tay ấm lời tha thiết
Nỗi thương yêu ôi bao giờ hết
Ngày mai không có anh trong đời
Niềm tin trong em cũng sẽ xa rời
Tình như mây vừa bay tới cho ta với
Chút dư hương buồn trong giấc mộng
Đời vắng anh sao u buồn”
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Replay Blog Radio: Những thành phố, những con người độc thân
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






