Ngược dòng ký ức
2016-09-16 01:20
Tác giả:
Ngày anh đến, cuộc đời cô như có một cơn bão ngang qua, càn quét hết thảy mọi cảm xúc ẩn sâu trong lòng cô....
Cô...
Ở một quán cafe yên tĩnh nơi con hẻm nhỏ, người ta hay thấy một cô gái đi với một chàng trai đều đặn mỗi ngày. Người ta thường lầm tưởng họ là một đôi tình nhân, bởi ánh mắt chàng trai ấy nhìn cô sao bao dung quá, trìu mến quá, nhưng lại có chút xót xa, giống như rằng những nỗi buồn từ lâu kéo dài, thể hiện rõ ràng trên ngũ quan chàng trai. Nhưng lạ thay, chàng trai không bao giờ ngồi cùng với cô gái, hay nói cách khác, chàng trai đó như duy chỉ làm nhiệm vụ đưa đón cô gái trẻ.
Cô gái trẻ với đôi mắt sâu thẳm xa xôi trở thành khách quen của quán, à không, cô trở thói quen mỗi ngày của nhân viên phục vụ. Với thức uống quen thuộc là Latte Macchiato, cô đến đây để viết lách. Người ta không biết cô viết sách hay cô là một blogger, chỉ biết cô đến đây để bầu bạn với chiếc máy tính mà cho ra những dòng chữ. Còn những dòng chữ ấy là tiểu thuyết, bản thảo sách, truyện, hay đơn giản là những buồn sầu nỗi lòng cô cũng không ai biết được.

Anh...
Anh, một kĩ sư thiết kế có niềm đam mê đặc biệt với các loại cafe Ý. Anh là chủ một quán cafe nơi con hẻm nhỏ thanh bình. Mỗi ngày, anh dành một khoảng thời gian ở nơi an yên đó, có thể là thiết kế công trình, hoặc là đọc một cuốn sách quen thuộc với ly Americano. Nhưng bắt đầu từ một ngày nào đó, thời gian anh đến quán cố định hơn, mỗi ngày anh cũng chỉ tự tay pha một ly Latte Macchiato cho một vị khách duy nhất, do chính tay anh phục vụ, dần dà trở thành thói quen. Có lẽ, mọi thứ trong anh bắt đầu thay đổi...
Đúng vậy, là cô gái trẻ đó. Anh bắt đầu cảm thấy khó chịu với chàng trai đưa đón cô, và cảm thấy tức giận với ánh nhìn trìu mến của chàng trai ấy. Có lẽ anh bị say mê đôi mắt sâu thẳm của cô ấy mất rồi. Nhưng anh nhận ra, đôi mắt ấy chất chứa nhiều muộn phiền quá, nó thôi thúc bản năng tò mò và cảm xúc sống dậy trong lòng anh, một lần nữa.
"Em... là nhà văn sao?"
Cô gái không nhìn lên, chỉ là bàn tay đang đánh máy ngập ngừng dừng lại trong phút chốc. Nhưng cô không trả lời, tay lại tiếp tục hoạt động. Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đây là lần đầu tiên anh nhìn trực diện cô như vậy. Cô đẹp, một vẻ đẹp xa cách! Bởi vì trái tim cô được bao bọc bởi hàng ngàn bức tường chắc chắn, nó nhắc người ta rằng đừng hòng bước qua!
"Anh cũng rất thích đọc sách, nhưng chỉ đọc sách kinh tế, em viết thể loại nào? Em không cần trả lời, anh có thể ngồi đây thêm chút nữa không?"
Lần này, cô dừng tay, gấp máy lại. Cô vẫn không nhìn anh mà hướng mắt về một phía vô định.
"Nỗi buồn, tôi không biết đó là thể loại nào, chỉ biết là nỗi buồn thôi."
Lần này cô gái đã đáp trả, câu trả lời của cô làm người ta như bị cuốn theo nỗi buồn đặc quánh cô đơn ấy.
"Từ khi nào?" - Anh hỏi.
"Sao anh biết được nỗi buồn đó từ đâu? Nhỡ đâu là bẩm sinh thôi sao?"
"Cảm giác." Anh mỉm cười trả lời.
"Một năm trước, tai nạn xe."

Đây là lần đầu tiên cô kể cho một con người xa lạ nghe, cô không muốn nhắc đến, càng không muốn trả lời. Nhưng một người dưng vô tình hiện hữu trong phút chốc lại khiến cô phá bỏ những quy tắc tối kị nhất của cuộc đời cô, khiến cô nhắc về nó một cách thanh thản nhất.
Cô mỉm cười nhớ lại ngày khi cô biết tin mình sẽ không còn thấy ánh sáng mặt trời vĩnh viễn, ngày mà bản thân cô như rớt xuống vực sâu vì mất đi những điều tươi đẹp nhất cuộc đời. Đôi mắt, là điều mà trước nay cô luôn tự hào, là thứ đẹp đẽ nhất mà cô sở hữu, thế nhưng chỉ vì tai nạn xe, điều đẹp đẽ nhất phút chốc hóa hư không, trở thành điều tối kị nhất.
Kể từ ngày đó, cô dành mười phút mỗi ngày để trò chuyện với anh. Anh sau khi pha cho cô một tách Latte Macchiato, trò chuyện cùng cô thì trả lại cho cô một không gian yên tĩnh để viết tiếp nỗi buồn ấy.
Nhưng kể từ khi có anh, nỗi buồn của cô cũng chẳng còn bao nhiêu để mà viết. Anh đến, nó cứ vơi dần, vơi dần như vậy. Anh giống như ánh hoàng hôn, sưởi ấm gió biển lúc đêm lạnh để ấm áp. Anh đến, sưởi ấm tâm hồn cô từng chút một, và chính sự ấm áp đó dần dần phá vỡ những vách ngăn bao bọc nơi trái tim cô. Và cô bắt đầu dừng viết nỗi buồn của mình lại, cô viết ra những cảm xúc nảy nở trong lòng mình, kể từ khi anh bước đến.
"Tại sao em chỉ uống mỗi Latte Macchiato mà không phải thức uống nào khác?"
"Em không uống được nhiều cafe."
"Anh nghĩ không phải vậy."
"Tại sao?"
"Em chỉ muốn tìm kiếm chút ngọt ngào trong cuộc sống tối tăm trước đó của mình thôi, không phải sao?"
Cô im lặng một hồi, tự hỏi sao anh có thể vạch trần cô như vậy? Sao có thể hiểu rõ lòng cô đến vậy.
"Anh nói đúng, có lẽ vậy."
"Em đã dần tập quen với con chữ bàn phím bao nhiêu lâu?"
"Một tháng."
Đôi mắt cô dần trở nên vô hồn, sáo rỗng. Sao bao nhiêu ngày chuyện trò cùng cô, giúp cô xóa dần nỗi đáng sợ ấy. Đôi mắt cô, chính là thứ khiến anh đau lòng nhất.
"Lúc mới tập, thật sự rất khó khăn. Nhưng cho đến một tháng sau, mọi chuyện dần trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng có nhiều thứ, không thể dễ dàng nguôi ngoai như vậy được. Anh biết không? Em không hề khóc."
Nhưng mà, mắt anh đã thấy cay cay, người con gái này, đến khi nào mới ru ngủ những thương tổn ấy hoàn toàn đây?

Anh tiến đến, đặt vào môi cô một nụ hôn. Cô bất ngờ, không chống cự, cứ lặng lẽ như vậy, tham lam chút ngọt ngào mà bấy lâu chưa từng. Nhẹ nhàng, phút chốc, nhưng nhanh quá đỗi. Anh nắm lấy tay cô, xoa nhẹ những ngón tay cô, giống như đem những nỗi sầu bi ấy ấp chúng vào lòng, làm tan chảy chúng dù cho có lạnh giá đến đâu.
"Nếu đã đối mặt thì hãy vượt qua, còn bao nhiêu niềm vui đang chờ em phía trước."
Nhưng mà, mối quan hệ giữa cô và anh là gì đây? Sau nụ hôn ấy, tất cả cũng chỉ là một mối quan hệ mập mờ. Không một lời yêu thương, chỉ là sự quan tâm vô bờ, nhưng không có gì là chắc chắn.
"Em đã từng tưởng tượng khuôn mặt anh hàng ngàn lần trong đầu mình, nhưng đôi tay anh là thứ hiện hữu sâu sắc hơn cả."
Cô thầm nghĩ, nếu một ngày, có thể nắm tay anh mà buông bỏ tất cả, đó là điều cô cam lòng nhất.
"Nếu em cần, anh sẽ làm giá một chút." - Anh cười đùa.
"Em còn nghĩ về nụ cười của anh nữa."
Cô không biết, nụ cười ấy chua chát không như cô tưởng tượng.
Ngày tháng trôi qua, mối quan hệ ấy vẫn như vậy. Không phải là người yêu, nhưng không thể là tình bạn.
"Vì sao, ngay từ đầu em lại chọn nơi này?"
"Anh biết không, tiếng thác nước yên bình một cách kỳ lạ."
Lần này cô chủ động nắm tay anh, nhưng hình như anh đã quên một điều gì đó. Họ nắm tay nhau trong một buổi chiều yên bình, tưởng chừng như hạnh phúc chưa bao giờ đơn giản đến vậy. Thanh âm thác nước nhỏ hòa trộn với thanh âm yêu thương trỗi dậy, lòng cô gái bé nhỏ đang dậy sóng. Cố gắng tạo nên một điều đẹp đẽ cuối cùng.
Ngày hôm sau, chẳng ai thấy cô gái đến quán cafe nữa.
Một tuần sau, bóng dáng cô gái vẫn chưa xuất hiện.
Mười ngày....

Thói quen biến mất làm mọi thứ bị xáo trộn. Anh không tìm cô, nhưng người ta vẫn thấy anh ngồi ngay chiếc bàn đó, hồi tưởng từng ngày. Có đôi lúc, người ta thấy anh khóc. Nhưng vội lắm, giống như cơn mưa rào vậy. Anh biết, có lẽ cô đã cảm nhận được chiếc nhẫn sắc lạnh yên vị trên ngón áp út khi nắm tay anh lần cuối cùng đó. Anh biết, cô nhạy cảm vô cùng.
Nếu như không đi đến trọn vẹn sao lại đến, để rồi dở dang? Sao lại trao tia hi vọng để rồi phá nát. Hay tất cả, với cô anh chỉ là thương hại?
Ngày anh đến, cuộc đời cô như có một cơn bão ngang qua, càn quét hết thảy mọi cảm xúc ẩn sâu trong lòng cô.
Anh, người đã làm sống dậy những thanh âm yêu thương mà cô cứ nghĩ mình sẽ giấu sâu trong lòng cả đời này.
Anh, người đã gieo cho cô thêm một tia hi vọng để nghĩ rằng mình nên sống tiếp cuộc đời u tối này.
Là anh....
Một tuần trước, có tin một cô gái mù bị tai nạn giao thông khi lơ đễnh băng qua đường. Một lần nữa, một lần nữa,...
Trước khi cô gái ấy qua đời, một quyển sách mang tên cô được xuất bản " Đôi mắt, bàn tay, và ngược dòng kí ức."
Tại quán cafe nơi con hẻm nhỏ thanh bình ấy, anh vẫn ngồi đó mỗi chiều, tìm lại những kỉ niệm cho đến cuối đời. "Ngược dòng kí ức", giống như cô muốn anh khắc cốt ghi tâm rằng. Em đã yêu anh trọn một đời, phần đời về sau hãy ngược dòng kí ức tìm em, để tự dằn vặt bản thân mình.
Một chiều mưa nặng hạt
Cô gái mù lênh đênh tìm kí ức
Lạc loài hoang hoải trong tìm thức
Kí ức vẹn nguyên tựa phai dần
Để cô về với cát bụi hồng trần an yên....
* Latte Macchiato là một thứ cafe Ý có nhiều sữa hơn cafe.
© K-Hy – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.
Có thể bạn quan tâm: Cứ yêu dẫu ngày mai có ra sao
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.






