Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngọn đèn ở góc vườn xưa

2015-03-03 01:00

Tác giả:


Truyện Online - Ngọn đèn ở góc vườn xưa không còn được thắp sáng sau khi ông giáo qua đời, phải chăng vợ con thầy Sơn muốn xóa đi vĩnh viễn di tích của một cuộc tình đau khổ, bất thành dù hai người trong cuộc không hề có lỗi gì. Ngọn đèn tình yêu ở góc vườn đã tắt sau 50 năm tỏa sáng.

***

Làng tôi duy nhất ông giáo Sơn mới có mảnh vườn đẹp đến thế bốn mùa cây ăn trái xanh tươi. Dọc theo những lối đi, ông trồng rất nhiều hoa. Duy nhất một góc vườn không trồng gì cả ngoài một trụ gỗ cao, phía trên treo một ngọn đèn tròn được bọc trong khung kính hình ngôi sao. Bên dưới có bàn thờ để một bát nhang (kiểu bàn thiêng ở nông thôn). Nghe người dân làng tôi kể chiếc đèn ấy được ông giáo thắp sáng hàng đêm. Trong bóng tối phủ kín khu vườn, phía góc ấy vẫn sáng chiếc đèn hình ngôi sao. Đó là câu chuyện của 50 năm về trước giữa anh giáo làng và cô đào hát.

Vào thập niên 60, ở ngôi làng ven sông Hậu thuộc miền Tây Nam Bộ có một gia đình ba đời làm nghề giáo. Đời ông cố làm thầy đồ dạy học trong cung đình phong kiến. Đời ông nội làm quan đốc học thời Pháp thuộc. Đến đời cha của ông Sơn làm hiệu trưởng một trường trung học. Với ba đời làm thầy dạy học, dĩ nhiên Sơn là con trai trưởng được đặt rất nhiều hy vọng sẽ kế nghiệp, tạo dựng danh tiếng cho dòng tộc.

chuyện tình yêu

Nhưng định mệnh thật nghiệt ngã! Chàng thanh niên tên Sơn, con cháu một gia đình danh gia vọng tộc lại đem lòng yêu thương một cô đào hát trẻ. Ở thời xã hội xem những người làm nghề ca hát là “Xướng ca vô loài” với cuộc sống lênh đênh trên những chiếc ghe lưu diễn nơi này, nơi khác thì người ta đâu dễ dàng chấp nhận cho một cậu Sơn vừa đậu tú tài, sắp làm thầy giáo dạy trung học đệ nhị cấp ở trường tỉnh yêu đương một cô đào hát tầm thường.

Gia đình Sơn phản đối quyết liệt. Bắt đầu bằng những lời khuyên, phân tích thiệt hơn nhưng chẳng thể nao ngăn đôi trai gái đến với nhau. Biết đoàn hát của cô đào Ngọc Lành đến hát ở đâu thì Sơn lại có mặt. Người dân trong vùng còn nhìn thấy cặp tình nhân này đi du ngoạn những thắng cảnh, những nơi lãng mạn dành cho người đang yêu nhau.

Thấy cư xử nhẹ nhàng không ăn thua gì, gia đình Sơn ra tay bằng một đòn quyết định . Ngay trong đêm ghe của đoàn hát vừa cặp bến chợ gần nhà Sơn thì khoảng hơn chục tên vừa côn đồ, vừa người ăn kẻ ở do cha mẹ Sơn điều động đến đã bắt cô đào Ngọc Lành đem về khuôn viên nhà họ để giài quyết sự việc. Chính tại góc vườn bây giờ có chiếc cột treo ngọn đèn là nơi mọi người trong làng chứng kiến cô đào bị đánh đập bằng roi. Kết thúc trận đòn ấy là việc người ta cắt tóc cô đào hát . Hành động ấy không phải là điều nên làm của một gia đình sư phạm nhưng do tinh thần phong kiến đè nặng nên họ chọn cách hành xử tàn ác. Dân làng vì nể danh tiếng và quyền lực của gia đình cậu Sơn nên đành im lặng, thương xót cho cô đào hát mà thôi

Sau đêm ấy, cô đào tàn tạ cùng chiếc ghe gánh hát cũ kỹ không còn lưu diễn nữa. Một thời gian, nghe thiên hạ đồn họ đã bán ghe, giải nghệ... Riêng cô đào hát xuất gia đi tu nương nhờ cửa phật chừng một năm bỗng có tin cô đã chết vì bệnh.

ngọn đèn

Thầy giáo Sơn đã lấy vợ theo sự chọn lựa của cha mẹ. Đó là con gái cưng của ông tri phủ sở tại. Một thời gian sau, cả cha mẹ Sơn đều chết vì một tai nạn trên chuyến xe đi ăn cưới ở Cần Thơ. Người ta rỉ tai nhau do việc làm thất đức ngày xưa nên bây giờ cha mẹ Sơn bị quả báo. Sau khi cha mẹ chết, Sơn bắt đầu dựng cây cột treo ngọn đèn lên cao, đặt bát nhang thờ cúng ở bên dưới. Tuy không giải thích nhưng ai cũng tin rằng Sơn muốn nhớ mãi cái đêm cô Ngọc Lành bị đánh đập, cắt tóc phải bỏ nghề. Dĩ nhiên người được nhang khói không di ảnh kia chắc chắn là cô đào hát Sơn từng yêu say đắm.

Và cũng kể từ đấy, trong mảnh vườn cây trái nặng trĩu cành, những luống hoa khoe sắc quanh năm, ngọn đèn hình ngôi sao luôn sáng về đên như một hải đăng nhỏ. Có người coi đấy là biều tượng của tình yêu cay đắng nhưng bất diệt. Có người lấy đó là bài học răn đe con cháu chớ làm điều ác, chớ chia cắt tình yêu chân chính chỉ vì giàu nghèo.

Vào một buổi sáng mùa đông thời tiết giá lạnh hơn mọi năm, ông giáo Sơn qua đời. Đám tang được tổ chức trọng thể với hai giàn kèn trống cùng những đoàn khách đi xe hơi sang trọng đến viếng. Điều duy nhất thiếu trong đám tang ông Sơn chính là nước mắt của vợ con ông vì họ biết ông vẫn còn thầm nhớ cô đào hát. Trong đoàn khách đến đưa tiễn linh cửu ông ra mộ, có một phụ nữ ăn mặc toàn đồ đen nhưng toát lên sự giàu có, sang trọng. Người ấy là bà chủ mấy xưởng dệt trên Sài Gòn. Vài người biết chuyện kể rằng trước đây bà làm nghề đào hát. Sau bỏ nghề bà vào chùa tu một thời gian. Vì lí do sức khỏe, bà xin hồi gia rồi lên Sài Gòn kết hôn với ông Thành chủ ba hãng dệt ở ngã tư Bảy Hiền. Hôm nay đọc tin đăng báo về lễ tang của thầy Sơn nên bà về chia buồn vì nghe đâu thời trẻ bà có quen với thầy Sơn.

Ngọn đèn ở góc vườn xưa không còn được thắp sáng sau khi ông giáo qua đời, phải chăng vợ con thầy Sơn muốn xóa đi vĩnh viễn di tích của một cuộc tình đau khổ, bất thành dù hai người trong cuộc không hề có lỗi gì. Ngọn đèn tình yêu ở góc vườn đã tắt sau 50 năm tỏa sáng.


  • Hải Triều

Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vn.


yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top