Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngày mình đi với nhau ấy là ngày tuyệt vời

2016-10-04 01:18

Tác giả:


blogradio.vn - Nếu đã là duyên gặp nhau ở một đoạn nào đó của cuộc đời thì việc cùng nhau đi tiếp những đoạn khác nữa hay không là lựa chọn. Là duyên may gặp nhau giữa thế giới bao la này thì nắm tay nhau cùng đi qua ghềnh đá chông gai là lựa chọn. Và ngày mà chúng ta đi với nhau, ấy là một hành trình tuyệt với rồi anh nhỉ. Vậy nên hãy là của riêng em thôi nghe anh!

***

Trước khi gặp anh, em chẳng biết xế là gì, ôm là gì, cung là gì....

Trước khi gặp anh em chẳng có khái niệm phượt là gì đâu. Đơn giản trong khái niệm của em cuộc đời con người ta cần có những chuyến đi chỉ là để níu lại tình thần lỡ khi nó đang tuột dốc, là để yêu mình yêu người và trân trọng thế giới mình đang có. Nhưng một ngày em chọn đi như là cách em chạy trốn chính cái thế giới em đang sống. Em muốn trốn khỏi nó một ngày thôi cũng được, trốn tất cả những gì quen thuộc quanh em. Đơn giản chỉ là có những ngày em cảm thấy đuối sức để đối mặt với tất cả mọi thứ, chỉ muốn kiếm cái xó nào đó mà chui vào trốn luôn thôi. Con đường quen thuộc mỗi ngày đi làm, một vài nơi quen thuộc đi ngang mỗi ngày, những người quen thuộc vẫn thấy mỗi ngày trên Facebook, qua câu chuyện một vài người quen.

Có nhiều thứ vốn đã rất quen thuộc nhưng có ngày sợ lắm nhưng gì gọi là quen thuộc ấy. Em muốn trốn khỏi cuộc sống của mình hiện tại. Cho em 1 ngày tách khỏi cái thế giới đó có thể em sẽ thêm một chút sức lực để đối mặt với nó khi trở lại.

Đôi tay nhỏ nhắn của em có thể đủ sức bám lấy cành cây để trèo lên, đôi chân yếu ớt của em có thể đủ sức đi cả đoạn đường đầy đá nhưng có đôi lúc nào đó cảm xúc của em lại không đủ sức để đối mặt với quá nhiều thứ như cùng nhau ập đến để thử sức chịu đưng của em. Nhưng em cho phép mình bỏ qua hết tất thảy bao nhiêu mối vướng bận giữ chân em bấy lâu. Em cho phép mình kiếm một cái xó nào đó để mà trốn. Đến một nơi xa với những người lạ.

 Ngày mình đi với nhau ấy là ngày tuyệt vời

Ra khỏi Sài Gòn thôi em đã cảm thấy mọi thứ như ở lại phía sau. Trong lòng em vẫn ngổn ngang suy nghĩ. Liệu quyết định trốn tránh này là đúng hay sai, là tốt với bản thân mình hay đang ích kỉ với những người thân. Liệu rằng em có nên tiếp tục trốn chạy như thế này, điều mà chưa bao giờ em nghĩ tới. Nhưng rồi chuyện gì đến sẽ đến, không có nhiều thời gian để lo lắng quá nhiều thứ. Vốn dĩ chẳng có gì là tuyệt đối cả, mọi thứ chỉ cần tương đối là được. Em đã buông được một mớ bòng bong theo khói xe bụi đường ở lại phía sau. Nhấc đôi chân lên và đi, đi với những người lạ, đến những nơi xa. Mọi thứ vẫn là lạ lẫm, kể cả anh cho đến khi Sài Gòn đã khuất dạng sau lưng em. Nhưng em chỉ cần trọn vẹn cho hôm nay thôi là đủ phải không anh.

Gặp anh rồi em tập làm quen dần với những thuật ngữ ấy, nói nôm na ấy là ngôn ngữ của dân phượt như anh nói. Đi với anh từng ấy con đường có thể là bé tí tẹo so với những chặng đường anh đã đi qua nhưng em hiểu hơn rằng “dù là hành trình nào thì người ta vẫn cần một người bạn đồng hành”. Và cũng chắc chắn rằng trong thế giới của anh, trong rất nhiều chặng đường dài của anh đã có rất nhiều người ở sẵn đấy rồi. Cũng không biết bao nhiêu người ngồi sau lưng anh rồi. Và trong thế giới to bự của anh em chỉ là con nhỏ khờ khờ không biết gì so với cái thế giới gọi là phượt ấy của anh và chỉ là đứa xuất hiện sau muộn mà thôi. Nhưng em vẫn muốn rằng “Hãy chỉ là xế của riêng em thôi, được không anh?

Anh hãy chỉ là xế của riêng em thôi, được không anh? Như vậy chặng đường anh đi đều có em ngồi sau lưng anh. Em sẽ líu lo đủ thứ chuyện để anh vẫn nghe được có người ngồi sau lưng nói chuyện với anh, thắc mắc đủ thứ làm anh phát cáu vì thấy cái gì cũng hỏi và cứ thế anh sẽ phải trả lời hàng vạn câu hỏi vì sao của em. Nhưng cũng đôi lúc em đành bấm bụng im lặng vì anh bắt đầu làm thinh, em sợ anh cáu nên thôi chẳng hỏi nữa. Anh làm thinh em cũng đành làm thinh thôi. Nhưng em sẽ viết vẽ ngoằn nghèo lên lưng anh. Đôi lúc em còn viết cả thư lên lưng anh nữa nhưng chắc anh chẳng đọc ra em viết gì đâu. Nhưng hứa rằng em sẽ ngồi sau lưng và ôm lấy anh trên mỗi con đường.

Trên mỗi cung đường anh đi, có thể em không giỏi để vác thay anh cái ba lô nặng trịch nhưng lúc anh thấy mỏi em có thể bóp vai, đấm lưng cho. Nhưng sẽ có lúc nào đấy, trên một cung đường nào đấy, người ngồi sau lưng anh không phải là em, em buồn lắm nhưng hãy là xế của riêng em thôi được không anh. Có thể gọi đấy là em ích kỷ cho riêng bản thân mình nhưng anh à, không phải vì vậy mà anh phải chạy xe một mình thôi, như vậy sẽ buồn lắm. Người ngồi sau lưng anh không phải là em nhưng em hi vọng trong lòng anh sẽ vẫn nhớ anh vẫn là xế của riêng em thôi. Và như vậy để anh vẫn nhớ anh đi là để trở vể để vẫn là xế của riêng em thôi. Em thích cách anh rất chu đáo với mọi người nhưng đôi lúc đấy là điều khiến em cảm thấy tủi thân, cảm thấy bị bỏ quên.

 Ngày mình đi với nhau ấy là ngày tuyệt vời

Nhưng anh à, không phải vì điều đấy mà em buồn nhiều lắm đâu. Là em thương anh vì anh sẽ mệt lắm, lo lắng đủ thứ chẳng muốn đâu, vậy mà bao nhiêu năm nay anh vẫn làm chuyện ấy một cách tự nguyện, như thể đấy là niềm vui của anh.

Đã có lần em nhìn người ta nắm tay nhau, em tự nhủ phải chăng khi có người yêu, cô gái tự cho mình cái đặc quyền bớt tự lập đi một chút xíu chăng, phải chăng cô gái bớt chút tự lập đi để cho chàng trai một chút cơ hội để giúp đỡ và cảm giác có thể che chở cho người mình yêu. Phải chăng chỉ cần bớt đi một chút xíu thôi để cả hai cùng cảm nhận rằng có thể nắm tay dìu nhau đi qua những sóng gió chông gai này.

Em phải tự lập hơn như cách trước giờ em vẫn tự cố gắng. Chỉ cần anh dành một góc nhỏ trong tim mình để nhớ em được không anh? Để em có thể trò chuyện cùng anh, có thể cùng anh trốn khỏi Sài Gòn. Để em có thể cùng anh đến nơi mà em thích, nơi nhẹ tênh và bình yên, nơi đó anh là của riêng em.

Nếu đã là duyên gặp nhau ở một đoạn nào đó của cuộc đời thì việc cùng nhau đi tiếp những đoạn khác nữa hay không là lựa chọn. Là duyên may gặp nhau giữa thế giới bao la này thì nắm tay nhau cùng đi qua ghềnh đá chông gai là lựa chọn. Và ngày mà chúng ta đi với nhau, ấy là một hành trình tuyệt với rồi anh nhỉ. Vậy nên hãy là của riêng em thôi nghe anh!

© Pé Anh – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Mình còn nợ nhau một duyên phận



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

back to top