Ngày – Đêm và Mặt trời
2014-04-28 01:09
Tác giả:
NGÀY
Tim Lâm như ngừng đập khi vừa nghe xong câu chuyện. Vào cái khoảnh khắc đó dường như bao nhiêu hình ảnh tốt đẹp về An bỗng vỡ tan như những giọt sương rơi xuống đất. Và nếu như câu chuyện ấy không phải do chính Đức kể ra thì có lẽ mãi mãi Lâm vẫn không tin đấy là sự thật. “Một sự thật quá phũ phàng phải không?”. Lâm chợt giật mình khi nghe câu hỏi kia. Ánh mắt lơ đễnh, bàn tay run rẩy cầm lấy li rượu trong vô thức, Lâm chỉ khẽ gật đầu rồi cứ thế đưa li rượu lên miệng. Hình như sự thật đó đã khiến các neuron thần kinh trong đầu Lâm bị tê liệt. “Xin lỗi. Đáng lẽ mình không nên nói ra sự thật này”. Đức vừa nói vừa nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Lâm như để thể hiện thêm sự ân hận, nói tiếp: “Sự thật là đêm đó mình và cô ấy chỉ ngồi nói chuyện, chứ không hề xảy ra chuyện gì cả! Cậu biết đấy, sau khi chia tay với Quỳnh mình đã khủng hoảng biết nhường nào? Thế rồi một hôm Thành đưa cho mình một cái list các số điện thoại bảo vừa down về. Toàn “hàng mới” hết”. Lúc đó mình đã nhắm mắt chọn đại một số, bởi mình chỉ muốn kiếm một ai đấy để trút hết tất cả những cơn tức giận đang xâm chiếm trong lòng”. Ngả người vào sofa Đức kể tiếp: “Khi cánh cửa phòng bật mở, hiện ra trước mắt mình là một cô gái gầy nhỏ với dáng người khép nép lo sợ và một khuôn mặt dù đã được make up rất cẩn thận. Xong vẫn không thể che giấu hết sự mỏi mệt căng thẳng vì thiếu ngủ. Vừa bước vào An đã nhìn thẳng mặt mình và bảo: “Nếu anh không đồng ý với giá năm triệu như đã nói trong điện thoại, thì xin lỗi tôi không thể ở cùng anh đêm nay được”.
Chỉ nghe tới đó là tim Lâm như muốn vỡ ra vì tức giận: “Thật không ngờ cô ta lại trơ trẽn đến như vậy”. Tu một hơi rượu, bóp mạnh cái li trên tay rồi như thể chưa thỏa mãn cơn giận Lâm liền ném cái li xuống sàn nhà. Từng mảnh vỡ thuỷ tinh bay tung toé khắp nơi. Lâm vò đầu nói tiếp: “Thế là hết!”. Đức trợn mắt lên: “Nhưng An cần gấp số tiền kia để chữa bệnh cho bố mình, nên buộc phải làm chuyện đó chứ mình nghĩ cô ấy không phải là người như vậy”. Chưa nghe hết câu, thì những ngọn lửa tức giận trong người Lâm thêm lan ra. “Cô ta nói dối đấy! Mẹ cô ta làm giám đốc ngân hàng còn bố thì làm ở viễn thông, thử hỏi nhà cô ta làm sao có thể túng thiếu được”. “Thôi được rồi, mình không quan tâm tới gia cảnh của cô ý. Nhưng sự thật là đêm đó mình và An không hề xảy ra chuyện gì hết, với lại nó đã thuộc về quá khứ có nhất thiết để cậu bận tâm không?”. Ngừng vài giây Đức nói thêm: “Yêu một người nghĩa là không nên để ý đến quá khứ của họ, mà điều quan trọng phải xem hiện tại họ như thế nào thôi. Mình thấy lúc này An là một cô gái tuyệt vời và…”. Đức chợt dừng lại những gì định nói thêm, ánh mắt bối rối nhìn ra cửa sổ. Lâm vội vàng đứng dậy đưa tay về phía Đức, quát lớn: “Kể từ giờ phút này làm ơn đừng có nhắc đến tên cô ta trước mặt mình nữa, bởi mình cảm thấy ghê tởm quá khứ của cô ta”. Dáng người liêu xiêu Lâm bước vội khỏi phòng và bỏ ngoài tai những tiếng gọi của Đức tan vào không khí…
ĐÊM
Bóng đêm bao phủ khắp căn phòng, duy chỉ một nơi phát ra những tia sáng mỏng manh là khung cửa sổ với một ngọn nến đơn độc đang cháy gần hết. An đã quen và yêu thích khung cảnh ấy, cô không thể lí giải việc tại sao mình lại thích đứng trong bóng tối đến vậy? Chỉ biết rằng vào những lúc như thế này An mới thật sự là chính mình để suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Cuối cùng thì bí mật giữa cô và Đức đã bị phơi bày, chính nó là bức tường ngăn cách giữa cô với Lâm. Nhưng cô lại không hề oán giận Đức khi đã nói ra bí mật đó. Ngước lên nhìn màn đêm thăm thẳm như được ai đấy rắc đều tay những ngôi sao lấp lánh… An chợt mỉm cười với ý nghĩ: “Lâm và mình giống hai đường thẳng song song không bao giờ tìm được đích đến, cũng giống như ngày và đêm sẽ không thể nào hoà vào làm một! Mình thích bóng đêm, nơi mình thật sự là chính mình. Còn Lâm thì thích ánh bình minh rực rỡ, với những bon chen tính toán, mưu mô lừa lọc tranh giành lẫn nhau… Ban ngày là vậy đó. Nên mình chỉ thích bóng đêm cô độc, để chẳng phải bon chen tính toán này nọ. Mình cũng chẳng cần phải thanh minh quá khứ với Lâm mà chỉ muốn chứng minh cho anh ấy biết, những suy nghĩ của anh về mình là sai. Sai hoàn toàn!”.
Khi ý nghĩ vừa vụt qua, chợt An nghe có tiếng bước chân tiến vào, vội lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. “An à, mẹ xin lỗi! Chỉ vì những thù hận ở quá khứ, mà giờ này mọi hiểu lầm đều hướng về phía con. Lâm là một người tốt nhưng sự ích kỉ của người đàn ông, nó giống như một bản năng vậy, mặc dù, nó biết rằng giữa con và Đức đêm đó không hề xảy ra chuyện gì. Nhưng…”. Câu nói được bỏ lửng giữa chừng khiến tim An như bị cứa thêm một vết thương nữa. “Nếu đêm đó mẹ đồng ý đưa số tiền năm triệu cho con mang vào viện lo cho ông ấy, chắc giờ này con sẽ không ở vào tình huống như hôm nay. Tuy nhiên lòng thù hận đã không cho mẹ làm chuyện đấy và mẹ xin lỗi con thêm một lần nữa”. Giọng nói cầu xin của bà mẹ làm cô thêm tức giận, cố kìm nén An nói giọng đầy cương quyết: “Tại sao tất cả chúng ta đều chỉ biết hối hận sau khi đã làm tổn thương người khác? Lúc này, con chỉ cần ở một mình. Làm ơn mẹ đừng xoáy vào nỗi đau của con nữa!”. An vụt đứng dậy gào thẳng vào mặt mẹ mình hệt một con thú hung dữ đang cố chống lại người thợ săn. Người mẹ hoảng sợ bỏ chạy trong những giọt nước mắt bất lực đầy ân hận. Trở lại một mình cô đắm chìm trong nước mắt.
Một tuần trôi qua kể từ ngày Lâm nói lời chia tay, giờ An mới có thời gian để khóc. Khóc một cách vội vã như để rửa sạch những kí ức đau buồn và sự ấm ức trong lòng An cứ tăng dần khi những lời cay nghiệt của Lâm cứ văng vẳng bên tai, chẳng có một lời giải thích nào cho sự hiểu lầm kia bởi cô nghĩ nó sẽ chẳng giúp được gì. Gồng mình hứng lấy những lời lăng mạ sỉ nhục từ Lâm, để rồi sau đó cô bỗng quỵ ngã như một nhành cây đã không còn chịu nổi những nhát rìu sắc nhọn khi nhìn Lâm bước đi trong lạnh lùng. Trong cuộc sống có những sự hiểu lầm mà không một ngôn ngữ nào có thể thanh minh được và đôi khi chỉ có thời gian mới là vị quan tòa anh minh nhất để có thể làm sáng tỏ mọi chuyện! An gục xuống, hai tay ôm lấy thành lan can khóc nức nở. Tất cả chỉ là sự hiểu lầm, nhưng cô không thể nào nói rõ cho Lâm biết rằng người cha hiện tại lại không phải là cha ruột của mình, rằng giá mà đêm đó cô đem số tiền kia tới sớm hơn, thì có lẽ giờ này ông ấy sẽ không nằm ở ngoài nghĩa trang lạnh lẽo kia. Vết thương đầu tiên của mối tình đầu cứa vào tim cô tạo thành một vết sẹo sẽ không bao giờ phai nhạt.
MẶT TRỜI
Dòng người lướt qua mắt Đức với đủ mọi cảm xúc hiện trên từng khuôn mặt; người vui sướng khôn tả khi gặp lại người thân, kẻ bịn rịn lưu luyến lúc chia tay… Sân bay, nơi trưng diện hết tất thẩy mọi xúc cảm của con người, hạnh phúc có, vui sướng có, khổ đau có và có cả những nuối tiếc khi để lại phía sau mình thứ gì đó?... Đứng nhìn An đang hoà cùng dòng người bước vào phòng cách li, trong nỗi bất lực như muốn níu kéo mà không thể! Bỗng Đức nhớ tới có lần An đã từng nói: “Em ghét mặt trời bởi nếu mặt trời không xuất hiện vào mỗi buổi sáng, thì có lẽ ngày và đêm sẽ không bị phân cắt ra làm hai”. Một câu nói vô tư song với Đức lúc này chẳng khác gì những cây đinh đóng vào tim. Giá bí mật ấy Đức cất giấu trong lòng như một hồi ức đẹp giữa hai người và cứ để cho thời gian làm thay nhiệm vụ kia, có lẽ Lâm sẽ bớt shock hơn lúc biết được sự thật này. Sự nhỏ nhen ích kỉ là liều thuốc độc hữu hiệu nhất giết chết đi mọi tình cảm của con người.
Nếu Đức không ghen tức khi thấy người con gái mà Đức đã ra sức kiếm tìm trong suốt một năm qua, sau cái đêm định mệnh đó, giờ lại trở thành bạn gái của bạn thân mình và nếu Đức nói rõ hết tất cả cho Lâm nghe vì sao An lại phải làm chuyện đó, thì có lẽ giờ này An sẽ không một mình ra đi trong nỗi cô đơn. Sau cái đêm định mệnh kia, Đức cảm thấy mình giống một cái máy di động đã bị ai đấy tháo mất sim, nằm bất động. Đức lục tìm khắp thành phố trong nỗi hi vọng mong manh khi An ra đi không để lại giấu vết! Không phải vì số tiền năm triệu, bởi lẽ nơi An có một cái gì đó khiến Lâm khao khát từ lâu mà lại không tìm thấy được ở những cô gái khác. Khi yêu con người ta thường có những hành động không lí trí và giờ Đức mới chợt nhận ra; lòng ganh tị chẳng thể đem An về với mình, mà ngược lại, đã đẩy cô ấy lùi xa hơn, xa mãi mãi như đêm và mặt trời sẽ không thể nào gặp nhau một con đường! Đôi khi yêu một người không nhất thiết mong người đó sẽ đáp lại, mà chỉ cần họ được hạnh phúc và luôn sống tốt, đấy cũng như là một cách họ đáp lại tình cảm của mình. Tiếng động cơ máy bay cất cánh khiến Đức giật mình ngước lên nhìn bầu trời, trong niềm nuối tiếc khôn tả… “Cầu chúc em nơi phương trời mới sẽ tìm thấy hạnh phúc, để nơi đây tâm hồn anh mới có thể được thanh thản”.
Những bước chân đơn độc không định hướng trên con phố tấp nập dòng người qua lại, Đức chợt thấy mình vừa đánh mất một thứ gì đó và hình như cũng vừa tìm được một thứ gì đó? Tuy đã muộn màng...
Đông Hà 10-3-2007
- Nhà văn Trần Trà My
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.