Nếu là định mệnh của nhau, sẽ không dễ dàng từ bỏ
2020-12-23 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Anh đã không từ bỏ cơ hội, để có thể hiểu người con gái làm trái tim anh thổn thức ngay từ lần đầu gặp mặt. Định mệnh chính là tình yêu đích thực, chính là cố gắng để hiểu người, mà mình không dễ dàng buông tay hay từ bỏ.
***
Cuộc sống, như một sự sắp đặt mà ông trời đã định sẵn cho mỗi con người. Hai con người tưởng chừng như thật xa lạ, họ sinh ra cách nhau hàng vạn dặm, cùng mang một dòng máu của một quốc gia. Và rồi đến đúng thời điểm, họ gặp nhau như một định mệnh đã được định trước.
Hoa đã sang Úc sinh sống với bố mẹ cô từ năm 10 tuổi, nhưng mẹ cô đã mất khi cô sắp sửa bước chân vào Đại học vì bệnh thận đã lâu không đủ tiền chữa trị.
Bố cô phụ bếp cho một quán ăn nhỏ, cũng chỉ làm thêm đủ sống và trang trải chi phí sinh hoạt. Còn Hoa, cô phải vừa đi làm thêm nhiều việc để kiếm tiền trang trải học phí khá đắt đỏ của mình.
Cô là nữ sinh viên y khoa, cũng bởi bệnh tình của mẹ mà cô đã theo đuổi ngành y, với niềm mơ ước sẽ cứu chữa cho những bệnh nhân bất hạnh như mẹ cô. Cuộc sống tuy đầy khó khăn, nhưng cô vẫn rất lạc quan và kiên định với lý tưởng sống, cũng như mục tiêu của mình.
Tùng, một du học sinh sang Úc du học ngành kiến trúc sư với niềm đam mê thiết kế, mơ ước xây dựng một khu tổ hợp bệnh viện ở quê cho người dân có thu nhập thấp, một bệnh viện có sự tiện nghi nhiều nhất có thể với chi phí rẻ.
Mẹ của anh, đã qua đời bởi căn bệnh lao lâu năm, chứng kiến mẹ phải chữa trị trong sự thiếu thốn, mỗi lần đến bệnh viện là một nỗi khiếp đảm của mẹ anh và gia đình.
Tùng đã giành học bổng toàn phần suốt 2 năm, và anh nhận được suất học bổng trao đổi 2 năm còn lại ở Úc.
Anh thuê khu nhà ở tập thể với mức chi phí rẻ nhất mà anh được giới thiệu bởi người bạn qua thư của mình. Vì học kiến trúc, anh đã quan sát tỉ mỉ, cẩn thận chỗ ở để sắp xếp đồ đạc cho hợp lý và tối giản nhất cho cả khu nhà dưới sự tự nguyện giúp đỡ được chấp thuận của chủ nhà.
Hai con người, đã bất ngờ gặp nhau trong ngày đầu tiên Tùng đến thành phố xinh đẹp Sydney. Anh đi bộ, chiêm ngưỡng cảnh đẹp trên một góc đường phố của The Rocks vào đêm khuya.
Sau khi đã xong mọi thủ tục nhà ở, và có bữa tối chung với mọi thành viên trong căn nhà thuê, dành cho 7 người đều là du học sinh và có cả ông chủ nhà.
Một cảnh tượng đang diễn ra trước mắt anh, một cô gái Việt trẻ với chiếc váy đối với anh thì nó có vẻ ngắn, hở nửa vai đang nhảy múa một mình. Cô ấy thật đẹp, anh đã tự thốt thầm lên.
Cô bất chợt nhìn anh và mỉm cười, anh cười chào lại. Một chiếc xe hơi chạy đến, có vẻ như là một đại gia, chắc cũng tầm ngoài 60 gì đó. Người đàn ông đó bước xuống xe tiến lại phía cô gái, hôn vào tay cô, mở cửa cho cô vào xe. Tùng không tin được vào mắt mình, với sự nhạy cảm, anh đã nghĩ cô gái đó không đàng hoàng.
Suốt đêm đó, hình ảnh cô gái cứ hiện lên trong tâm trí anh, anh đã tự nhủ mình quên cô gái đó đi. Hai ngày sau, anh gõ cửa phòng bác chủ nhà có việc cần hỏi, cửa phòng không đóng, anh đi vào và bắt gặp cô gái đó đang làm gì đó với bác chủ nhà, còn bác thì không mặc áo.
Anh xin lỗi và đi ra ngoài, anh lại lẩm bẩm một mình, tự hỏi cô gái đó đích thực là gái hư hay sao. Anh đi thẫn thờ ra ngoài hiên nhà, ngồi bệt xuống bậc thềm. Sao lại có người con gái kiểu như vậy chứ, bác chủ nhà cũng đâu phải là người kiểu vậy. Anh tự hỏi bản thân.
Cô gái đó chính là Hoa. Một lát sau, Hoa đi ra, cô đi lướt qua Tùng. Tùng đã hét to bằng Tiếng Việt.
“Cô kiếm được bao nhiêu từ nghề này?”.
Hoa ngoảnh lại, nhìn Tùng, cô chợt nhớ ra mặt anh. Cô cười, Tùng lại một lần nữa bị cuốn hút bởi nụ cười tỏa nắng của cô. Cô không đáp lại câu hỏi của Tùng, mà đi về luôn.
Anh ngơ ngác nhìn theo. Anh vẫn tự hỏi, cô gái sao lại làm cái nghề đó chứ. Anh bước vào nhà, anh khó chịu với bác chủ nhà, anh không muốn nói chuyện với bác nữa.
Tùng gặp Allan, một người bạn cùng sống trong căn nhà đó và cùng lớp kiến trúc với anh, để trao đổi bài với Allan. Kết thúc, anh đã hỏi Allan về bác chủ nhà, anh kể những gì anh gặp lúc nãy với Allan.
Allan cười, anh đã giải thích cho Tùng là bác chủ nhà bị cao huyết áp thường xuyên, và Hoa là một sinh viên trường Y, đạt thành tích tốt và được bác chủ nhà thuê khám định kỳ riêng cho bác.
Tùng vẫn ngơ ngác, muốn Allan xác nhận lại cho mình lần nữa. Anh đã chạy vào xin bác chủ nhà số điện thoại cũng như bất kỳ thông tin gì từ Hoa. Anh đã gặp lại cô, đó là ở một bệnh viện, nơi cô đang thực tập.
Hình ảnh một cô gái khoác trên mình chiếc áo blouse đang cấp cứu cho một bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim, nhìn ánh mắt tập trung của cô vào bệnh nhân như đặt cả tâm sức để cứu người, Tùng đã rơi nước mắt, lần đầu tiên, anh khóc bởi một cô gái.
Tình yêu đã bắt đầu nảy nở giữa họ. Tùng sau đó mới biết ông đại gia lúc trước cũng là một bệnh nhân của Hoa, đó là công việc làm part-time của cô.
Sau hơn 2 năm, cả hai cùng bố của Hoa quay về Việt Nam. Hoa cùng Tùng vượt qua những khó khăn về sau, anh đã xây dựng được khu tổ hợp bệnh viện như mong ước, Hoa đã làm việc trong bệnh viện đó và thực hiện sứ mệnh của mình.
Định mệnh là vậy, chính là không dễ dàng từ bỏ. Tùng dù đã nghĩ Hoa không phải là cô gái đàng hoàng, nhưng từ trong con tim anh biết, cô gái đó không phải là kiểu người đó.
Anh đã không từ bỏ cơ hội, để có thể hiểu người con gái làm trái tim anh thổn thức ngay từ lần đầu gặp mặt. Định mệnh chính là tình yêu đích thực, chính là cố gắng để hiểu người, mà mình không dễ dàng buông tay hay từ bỏ.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Có lẽ em là định mệnh của anh, nhưng số phận đã đưa anh sang lối khác
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.






