Phát thanh xúc cảm của bạn !

Này em, cô gái tuổi hai mươi

2015-12-04 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Hai mươi, chúng ta luôn cố gắng đi tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình ở những nơi xa xôi nhất mà không hề biết rằng hạnh phúc vẫn luôn luôn là những điều bình dị nhỏ bé tồn tại và hiện hữu xung quanh cuộc sống hằng ngày của chúng ta.

***

Hai mươi, cái độ tuổi đẹp nhất của đời người, vẫn còn nhiều mộng mơ, nhiệt huyết của tuổi trẻ pha lẫn những trăn trở lo lắng cho nhiều đự định còn đang dang dở trong tương lai. Cái tuổi mà bất kì ai được sinh ra một lần trong đời cũng đều phải trải qua, những kỉ niệm, những buồn vui, giận hờn, hạnh phúc hay khổ đau…tất cả đều luôn là những kí ức đẹp đẽ nhất, khắc sâu vào tâm trí mà chẳng bao giờ có thể quên.

Hai mươi, cũng đã qua cái khoảng thời gian trung học phổ thông cho em hiểu được cái cảm giác xa rời vòng tay yêu thương, bao bọc, che chở của gia đình mà đến một vùng đất mới để cố gắng xây dựng một tương lai tốt hơn. Nỗi nhớ nhà vẫn luôn thường trực, nó như mãnh liệt hơn mỗi khi cuối tuần, em phải chứng kiến cảnh những người bạn được về với gia đình. Còn em phải ở lại trường vì nhà quá xa.

Thỉnh thoảng phải giấu đi những giọt nước mắt rơi vội, cố gắng giữ giọng nói sao cho thật bình thường nhất mà gọi điện thoại về tâm sự với mẹ và kể chuyện về cuộc sống học tập hằng ngày với ba. Em hiểu được rằng không ai thương em vô điều kiện bằng ba mẹ của em, chính ba mẹ cũng rất nhớ em, rằng mình không có điều kiện được về nhà nhiều hơn, có lẽ vì thế nên một sức mạnh vô hình đã giúp em vượt qua tất cả nỗi nhớ nhà mà cố gắng học tập.

Này em, cô gái tuổi hai mươi

Hai mươi, cuộc sống xa nhà và học tập của em cũng đã giúp cho em có những người bạn thật tuyệt. Họ đều là những người cùng trang lứa với em, mỗi đứa một hoàn cảnh cho em hiểu thêm được nhiều hơn về giá trị của cuộc sống. Em vẫn đang có một cuộc sống tốt và một gia đình hạnh phúc hơn rất nhiều người.

Tôi thích nụ cười và cách nói chuyện của em. Nụ cười của em giòn tan và luôn có sức hút. Một nụ cười tỏa nắng có thể xua tan đi hết mọi muộn phiền trong những góc tối tăm nhất của tâm hồn. Dường như chính em cũng hiểu được giá trị và sức lan tỏa của nụ cười cho nên em luôn tận dụng điều đó. Em từng chia sẻ với tôi rằng khi em cười thì mọi người cũng sẽ cười lại với em. Khi cười trông ai cũng thật đẹp và rạng rỡ. Và với riêng tôi chính em cũng như vậy.

Hai mươi, tuổi của sự mơ mộng về những tình cảm đầu đời vừa mới chớm nở. Em tôi mang trong mình một sự ngây thơ trong sáng đến khó tả. Cũng như bao cô gái khác đều luôn mong ước rằng một ngày nào đó em sẽ có một tình yêu nhiệm màu cùng với một người con trai thật xứng đáng. Tình đầu luôn là mối tình đẹp nhất, trong sáng nhất và chẳng thể bao giờ quên. Tôi đã nhìn thấy em vui biết đến nhường nào với tình yêu đầu đời của mình.

Hai mươi, chúng ta luôn cố gắng đi tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình ở những nơi xa xôi nhất mà không hề biết rằng hạnh phúc vẫn luôn luôn là những điều bình dị nhỏ bé tồn tại và hiện hữu xung quanh cuộc sống hằng ngày của chúng ta. Hạnh phúc ngay bên cạnh đó nhưng em vẫn không biết rằng song song đó vẫn còn có những nỗi đau.

Tình yêu với em thật đẹp là thế nhưng rồi em đâu biết rằng có một ngày nó chợt biến mất đi như bong bóng xà phòng vỡ tan trong không khí. Em đã tình nguyện cho đi tất cả và yêu hết mình bằng con tim khát khao cháy bỏng. Thế nhưng tình yêu đầu đời lại rời bỏ em. Tôi thấy được sự đau khổ hiện hữu trong em. Có còn gì đau đớn hơn cho em khi trong khoảng thời gian buồn tủi đó thì người thân của em lại rời bỏ em để đi sang một thế giới khác. Cảm giác này tôi có thể gọi tên thay cho em được không hả cô gái, nó dường như đã vượt qua khỏi sức chịu đựng nhỏ bé của em rồi. Em thu mình lại trong chính cái vỏ bọc mà em tạo ra, đôi mắt tinh nghịch ngày nào giờ đây chỉ còn lại là những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Này em, cô gái tuổi hai mươi

Hai mươi, cũng là cái tuổi mà ai ai cũng đều bắt đầu trăn trở và lo lắng cho tương lai sau này của chính mình. Không còn nhiều sự ngây thơ như những ngày còn bé, được chơi đùa vô tư ưu lo cùng đám bạn, để có thể nghiễm nhiên trả lời rằng con sẽ sống với ba mẹ đến trọn đời. Cô gái như em cũng đã biết suy nghĩ thấu đáo hơn để tự bước đi trên con đường mà mình đã chọn. Một thời gian khá lâu để em bình tĩnh và suy nghĩ về mọi chuyện. Tôi lại thấy em bắt đầu vực dậy sau những tổn thương mà em đã phải chịu đựng.

Có lẽ tôi biết em một thời gian cũng không phải là dài nhưng đủ để tin rằng em là một cô gái vô cùng mạnh mẽ. Mang trong mình tính cách trẻ con là thế, nghịch ngợm là thế vậy mà giờ đây tôi lại thấy em vững vàng và kiên định trước hơn rất nhiều. Em nói với tôi em muốn mình có một cuộc sống thật tốt, không để cho ba mẹ phải lo lắng nhiều nữa. Tôi biết em là một cố gái sống tình cảm và thiên về gia đình. Em nghĩ đến chính em, những người thân trong gia đình em và đó là lí do em giờ đây phải cố gắng thật nhiều hơn trước.

Những vết thương lòng cũng đã dần nguôi ngoai. Em chìm đắm trong công việc học tập cũng như các công việc làm thêm ngoài giờ, em tìm cách trau dồi cho mình những kĩ năng cần thiết để chuẩn bị cho hành trình dài sau này của cuộc sống. Nụ cười thiên thần ấy đã bắt đầu trở lại trên môi xinh.

Này cô gái, đã hai mươi rồi, em bận rộn quá mức cho phép rồi đấy, tôi nghĩ cũng đã đến lúc em có thể tìm cho mình một tình yêu mới xứng đáng với em rồi nhỉ. Và có phải em biết là tôi vẫn còn độc thân không?

© QuyQuy – blogradio.vn

Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.

viết cho người tôi yêu
Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top