Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nặng lòng nhìn những mảnh đời

2018-02-28 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi đã gặp những đứa trẻ mồ côi tranh thủ sự tấp nập đêm giao thừa buôn bán từng nén nhang, từng bịch muối, trên người chưa hết màu nhấm nhem của bộ đồ chưa kịp thay từ năm cũ. Chỉ vẹn lên mười, chính ra các em phải được bên gia đình tay nắm tay cha mẹ lên chùa cầu an, thế nhưng trên nét mặt thơ dại hồn nhiên ấy là đôi mắt khắc khoải lượm nhặt sự sống cho ngày mai.

***

blog radio, Nặng lòng nhìn những mảnh đời

Thời gian cứ trôi đi nhanh như thoi đưa. Khi cái giá rét lạnh lẽo của mùa đông dần dần tan biến, những nụ hoa dần hé nở, cây cối lại được khoác lên mình chiếc áo xanh non quyến rũ báo hiệu một mùa xuân mới tràn đầy sức sống, tươi vui đang tràn về. Tất cả lại cùng hân hoan, phấn khởi đón chào một năm mới đang đến với mong muốn cho mọi người, mọi nhà đều được sống trong an lành, hạnh phúc.

Năm mới đến gắn liền với Tết - cái Tết cổ truyền của dân tộc Việt. Đã bao đời nay, Tết trở thành niềm mong đợi và không thể thiếu của dân tộc ta. Những người con đất Việt dù đi đâu, ở đâu thì họ vẫn luôn hướng về cội nguồn. Tết là dịp để mọi người quây quần bên nhau, cùng trao cho nhau những lời chúc chân thành, ấm áp. Có lẽ bởi say đắm trong sự hạnh phúc căng tràn ngày Tết nên vô tình chúng ta không hay biết ở những nơi đâu đó có những con người họ luôn khát khao một lần sống trong sự đoàn viên hạnh phúc của ngày Tết. Họ là những mảnh đời bất hạnh, là những người mồ côi, những người con xa quê, chưa có điều kiện về nhà ăn Tết, hay cũng có thể là những người đang cận kề ranh giới mong manh gần đất xa trời.

Chẳng biết là vì nỗi lo cơm áo gạo tiền, vì bận toan kế sinh nhai hay vì sự ích kỉ của dòng người tấp nập hàng ngày vẫn đi ngang qua đời nhau nhưng lại chẳng màng đến những mảnh đời bất hạnh đó. Khi mang hết dòng cảm xúc để viết bài này, tôi thấy khóe mắt mình cay cay mặn mặn. Trách rằng mình quá nhỏ bé để vươn tay ôm hết những mảnh đời bất hạnh ấy.

Tôi nhớ như in đêm giao thừa năm ấy, cũng là đêm giao thừa chứa nhiều nỗi buồn nhất của gia đình. Đằng sau ánh mắt hiền từ của cha mình đó là nỗi đau cơm áo gạo tiền. Tôi thấy giấu bên trong tiếng cười trong tâm thảm người mẹ là nỗi lo những món nợ chưa trả hết. Sau thời khắc thiêng liêng nghe tiếng pháo giao thừa đánh giấu cho sự chuyển giao giữa năm cũ sang năm mới bên gia đình, tôi bước chân ra khỏi nhà, men theo đoàn người tấp nập lên chùa thắp nén nhang cầu bình an, tôi đã gặp họ, những mảnh đời đã lấy đi những giọt nước mắt đầu tiên trong năm mới của tôi.

Tôi đã gặp những đứa trẻ mồ côi tranh thủ sự tấp nập đêm giao thừa buôn bán từng nén nhang, từng bịch muối, trên người chưa hết màu nhấm nhem của bộ đồ chưa kịp thay từ năm cũ. Chỉ vẹn lên mười, chính ra các em phải được bên gia đình tay nắm tay cha mẹ lên chùa cầu an, thế nhưng trên nét mặt thơ dại hồn nhiên ấy là đôi mắt khắc khoải lượm nhặt sự sống cho ngày mai.

blog radio, Nặng lòng nhìn những mảnh đời

Tôi thấy những người khuyết tật tay chân không lành lặn,những cụ bà tuổi đã khập khiễng “Thất thập cổ lai hy”, chính ra giờ này phải ở nhà quây quần cùng con cháu mừng thọ, lại phải lom khom bên bộ quần áo rách rưới với chiếc nón lá tả tơi xòe tay xin ăn từng đồng.

Tôi thấy những người may mắn hơn, đó là những người trung niên khỏe mạnh, đang loay hoay trong những khoảng tối gom từng mảnh rác ngoài đường. Những người lao động nghèo không có tiền về quê ở lại tranh thủ bán từng cây kẹo bông, từng quả bóng bay, trên trán vẫn toát lên những giọt mồ hôi cơ hàn, co ro trong manh áo chưa đủ ấm nhưng trên môi vẫn mở nụ cười dù lòng không vui.

Tôi thấy cứ vài giây là tiếng âm ỉ tiếng còi cấp cứu, là tiếng la hét, tiếng rên khóc của những bệnh nhân trong khuôn viên bệnh viện, những người cha người mẹ quên đi mình cũng có cùng nỗi đau, họ vây lấy động viên chúc mừng cho năm mới.

Tôi thấy nhiều lắm nhưng không thể đủ can đảm để kể hết lên đây, bởi trên môi tôi đã mặn chát vị mặn của nước mắt. Tôi thầm cảm ơn mẹ đã cho tôi đôi mắt sáng và thân thể đầy đặn để tôi có thể kịp ghi lại những hình ảnh đau đáu nỗi buồn man mác này. Để tôi biết ngoài kia còn bao nhiêu người bất hạnh hơn mình.

Thế đấy, cuộc sống muôn màu này đâu chỉ có màu hồng, bên ngoài tiếng cười viên mãn chào mừng năm mới, những cuộc vui thâu đêm bên người thân bẹn bè, Nhưng đâu đó có rất nhiều người chỉ khao khát được một lần đón Tết thật sự cùng gia đình. Với họ, đón Tết là những điều xa xỉ, dù biết là không thể, nhưng trong thâm khảm tôi vẫn khao khát một ngày sẽ không phải nặng lòng nhìn những mảnh đời như thế.

© Trần Diệp Linh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top