Phát thanh xúc cảm của bạn !

Muốn được một lần nữa yêu ai đó đến nồng cháy

2018-11-10 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Tình yêu và hôn nhân có ranh giới thật lớn, lớn đến mức làm cho hai người yêu nhau thật lòng mãi mãi phải xa nhau…

***

blog radio, Muốn được một lần nữa yêu ai đó đến nồng cháy

Em và anh gặp nhau giữa tiết trời thoáng chút se lạnh ở Sài Gòn. Khi ấy chúng mình cùng là những đứa sinh viên xa nhà, cần chút quan tâm, cần chút san sẻ và đã nên đôi. Em còn nhớ mãi lần đầu tiên gặp mặt, mình đi ăn và cùng nhau đồng thanh: “Cô ơi, cho con tô không ớt và nhiều hành”. Lúc đó, mình chỉ nhìn nhau cười. Hợp nhau từ ngoại hình, đến sở thích ăn uống, từ gu âm nhạc, đến quan điểm sống; hai ta nhẹ nhàng đến với nhau như thế.

Rồi cũng tới lúc mình ra trường, biết bao điều phải lo toan, suy nghĩ. Lúc ấy, em là một đứa sinh viên ngành Luật, về quê làm. Thế mà nghe tin anh đang chật vật ở Sài Gòn vì chưa lấy bằng được, em lại bỏ ngang việc thực tập mà bắt xe đi. Hôm ấy, anh ra đón em về kí túc xá của trường. Bây giờ nghĩ lại, cảm giác nhớ anh ngày hôm đó vẫn còn nguyên vẹn trong hồi ức. Buổi tối anh đi làm thêm, 11h là được về nhưng hôm đó đông khách, anh lại đi bộ nên em đứng ở cổng năn nỉ bảo vệ cho anh về trễ. Em cứ đợi mãi, đợi mãi đến quá nửa đêm và thấy anh về với người đẫm mồ hôi dù trời sương gió. Em chưa biết tương lai như thế nào nhưng vẫn tin ở nghị lực của anh, tin rằng với sự san sẻ của mình, anh và em rồi cũng sẽ vượt qua…

Thời gian vẫn cứ trôi qua như thế, em và anh cùng nhau làm đủ việc để kiếm tiền trang trải. Em đã theo anh đi hết cả thành phố này, dù trời mưa hay nắng. Những lúc ngồi ven đường nghỉ trưa rồi giở hộp cơm em đã chuẩn bị từ sáng sớm; những khi dầm mưa để ráng kiếm chút tiền ngày hôm sau đi chợ; em biết anh cũng như em, không bao giờ quên được. Dù mệt mỏi đó, nhưng anh với em chưa bao giờ cãi nhau, chưa bao giờ gây gổ hoặc giận hờn dù chỉ là trong suy nghĩ. Rồi sau này cuộc sống mình ổn định hơn chút, chúng ta đều tìm được một công việc riêng. Dù làm trái giờ giấc nhưng anh vẫn đợi em đi làm về ghé qua nhà trọ của anh ăn cơm chung, hoặc đem theo những hộp cơm ra bờ kè đường Trường Sa, vừa ăn vừa nghe em huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Lâu lâu em lại bỏ anh ở nhà một mình những ngày lễ, rồi ham vui đi chơi với đồng nghiệp mà quên rằng anh hàng ngày vẫn ra bờ kè ngóng trông em về. Giờ nghĩ lại em giận mình đã quá vô tư khi không dành hết những quãng thời gian đó để ở bên anh nhiều hơn.

Mình đã có với nhau những kí ức thật đẹp, có lẽ vì vậy mà em vô tâm tưởng rằng hạnh phúc này sẽ là mãi mãi. Anh dắt em gặp gia đình, bạn bè, em cũng vậy. Ai cũng quý anh vì anh điển trai, thân thiện, hiền lành, thương em thật nhiều làm em quá đỗi tự hào. Hồi còn là một cô bé mơ mộng, em đã từng ước được dạo biển cùng với người yêu. Và anh là người đầu tiên làm được điều đó cho em, vì quê anh là một vùng duyên hải, với những bãi cát trải dài, những hàng dương xanh thẳm. Em thật sự hạnh phúc và luôn nghĩ, mình sẽ đi theo anh, sẽ ở bên anh đến cuối cuộc đời này…

Và điều em lo sợ cũng đã đến. Anh về quê làm việc tiếp nối ngành kinh doanh vì áp lực từ gia đình. Anh cũng có nói em ráng đợi, cuối năm anh sẽ rước em về để mình không còn phải xa nhau nữa. Em vẫn tiếp tục công việc của mình, tiếp tục đi show khắp các tỉnh thành chứ không xin việc làm cố định vì chờ đợi anh. Rồi em đi show ở gần nhà anh, em ghé nhà anh chơi một vài ngày. Em không hiểu tại sao sau lần đó, anh vào Sài Gòn gặp em và nói lời chia tay. Có lẽ vì anh là con trai út trong một gia đình truyền thống, không thích công việc của em, không thích cá tính bướng bỉnh và cứng đầu của em. Em chỉ biết lúc đó nghe anh nói lời chia tay thì nước mắt em rơi suốt, suốt quãng đường về. Em quyết định khăn gói về quê, vì nhận ra rằng động lực để em ở lại thành phố này là anh, bây giờ thì em mất anh thật rồi. Em đã đóng cửa phòng và khóc liên tục hàng giờ. Suốt những đêm em thức trắng nghe đi nghe lại những bài hát về sự chia ly. Rồi em nhắn tin cho anh, nói rằng sẽ cố gắng thay đổi bản thân để gia đình anh chấp nhận em, nhưng đổi lại chỉ là những tin nhắn không lời hồi đáp.

blog radio, Muốn được một lần nữa yêu ai đó đến nồng cháy

Khoảng cách địa lý, sự tự tôn của bản thân em và sự im lặng đến lạnh lùng của anh làm em dần dần rời xa anh từ trong suy nghĩ. Nhưng thật ra, càng trốn tránh, em càng phải đối mặt. Càng cố quên anh thì em vẫn cứ gặp anh trong giấc mơ, những giấc mơ thật dài kéo dài suốt bao ngày tháng về sau, chưa biết khi nào kết thúc…

Và rồi, trên đoạn đường này, ai cũng phải lớn khôn. Em đã gặp chồng em bây giờ, và hạnh phúc một lần nữa tìm đến em. Trước ngày cưới, em đã nhắn tin cho anh, em cảm ơn anh vì có anh mà em đã trải qua những ngày tháng thanh xuân thật đẹp; em sẽ không bao giờ hối tiếc và cất hình bóng của anh vẹn nguyên trong trái tim mình.

Thế nhưng, bẵng đi một thời gian thật dài sau đó, một người bạn chung của em và anh đã gửi cho em 2 tấm hình, đó là hình chụp màn hình Facebook của anh, với một đoạn văn thật dài và dòng tâm trạng: “Muốn được một lần nữa yêu ai đó đến nồng cháy”. Em đọc và một lần nữa, kí ức xưa lại ùa về, một lần nữa trái tim em lại đau thắt lại. Tình yêu và hôn nhân có ranh giới thật lớn, lớn đến mức làm cho hai người yêu nhau thật lòng mãi mãi phải xa nhau…

Bây giờ nếu có một điều ước, em lại ước gì được trải qua quãng thời gian thanh xuân như thế. Cùng anh đi khắp mọi nẻo đường, nắm tay nhau dạo quanh bờ biển; cùng nhau ăn những bữa cơm đạm bạc nhưng đầy ắp tiếng cười… Giống như có ai đó từng nói: “Tuổi trẻ giống như con mưa rào, cho dù bị cảm lạnh nhưng vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy, một lần nữa”.

Hạnh phúc và gặp nhau trong mơ anh nhé, thời thanh xuân của em!

© Lê Dương Bảo Lý – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

Nơi cỏ mọc xanh rì

Nơi cỏ mọc xanh rì

Người ta vẫn thường khen má giỏi, nhưng má khiêm tốn: “Tôi chỉ đang sống thôi mà.” Nhưng tôi biết má sống không chỉ cho má mà còn cho nhiều hơn một người, đó là chúng tôi. Rằng một điều hiển nhiên mà cả xóm đều biết, nhờ má mà có những mùa nước lũ không ai bị bỏ lại.

Bạo lực tinh thần có biểu hiện thế nào?

Bạo lực tinh thần có biểu hiện thế nào?

Những lời nói, cử chỉ, sự thờ ơ, ám thị, khinh miệt hay hạ thấp người khác một cách có chủ ý và lặp đi lặp lại cũng có thể trở thành một hình thức bạo lực tinh thần.

Ta tìm kiếm điều gì ở tình yêu tuổi 22

Ta tìm kiếm điều gì ở tình yêu tuổi 22

Điều quý giá nhất chúng tôi dành cho nhau có lẽ là sự thấu hiểu và sẻ chia, những điều chẳng thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ khi thực sự bước vào căn nhà tâm hồn của đối phương, kiên nhẫn soi chiếu từng ngóc ngách, dành thời gian lặng lẽ quan sát, ta mới có thể hiểu được.

Nếu có thể hãy chọn thứ tha

Nếu có thể hãy chọn thứ tha

Anh nói nó nếu có thể nếu nó có thể tha thứ được để trái tim nó sẽ ấm áp hơn, để nó biết cuộc sống này còn rất nhiều tình người còn rất nhiều tình thương xung quanh nó, vì nó xứng đáng được yêu thương vì nó xứng đáng với một cuộc sống tốt nhất, mà chỉ chính nó mới làm đươc điều đó.

Thằng ăn học

Thằng ăn học

Cái giấy tốt nghiệp đại học mà người ta vẫn gọi là bằng cử nhân đối với những đứa dân tỉnh lẻ như nó thực ra là tờ giấy mỏng tang đóng trong khung gỗ rẻ tiền mẹ nó mua ở chợ chiều. Thằng Cường không treo mà nó cuộn lại, cất trong túi áo cũ như giữ một món nợ chưa trả.

Mưa xuân

Mưa xuân

Mưa xuân mưa xuân yêu mưa xuân Đôi mắt biển xanh thuyền đậu vắng Mới lớn nên hay cười uỷ mị Ai biết lòng ai như triết nhân

Con đường ngắn nhất

Con đường ngắn nhất

Lâm đi theo con đường tắt để nhanh giàu và thăng tiến, lợi dụng mối quan hệ và chức quyền, nhưng cuối cùng bị phát hiện sai phạm, mất gia đình và tự do. Truyện nhấn mạnh: “Con đường ngắn nhất không phải là con đường đúng nếu thiếu đạo đức và cống hiến cho đời.”

Người làm được 3 điều này khi 40-55 tuổi thực sự rất khôn ngoan, đáng nể

Người làm được 3 điều này khi 40-55 tuổi thực sự rất khôn ngoan, đáng nể

Làm được 3 điều này, bạn sẽ thấy mình an yên với hiện tại, không tự tiêu hao, không lo lắng.

back to top