Muốn được một lần nữa yêu ai đó đến nồng cháy
2018-11-10 01:28
Tác giả:
Rồi cũng tới lúc mình ra trường, biết bao điều phải lo toan, suy nghĩ. Lúc ấy, em là một đứa sinh viên ngành Luật, về quê làm. Thế mà nghe tin anh đang chật vật ở Sài Gòn vì chưa lấy bằng được, em lại bỏ ngang việc thực tập mà bắt xe đi. Hôm ấy, anh ra đón em về kí túc xá của trường. Bây giờ nghĩ lại, cảm giác nhớ anh ngày hôm đó vẫn còn nguyên vẹn trong hồi ức. Buổi tối anh đi làm thêm, 11h là được về nhưng hôm đó đông khách, anh lại đi bộ nên em đứng ở cổng năn nỉ bảo vệ cho anh về trễ. Em cứ đợi mãi, đợi mãi đến quá nửa đêm và thấy anh về với người đẫm mồ hôi dù trời sương gió. Em chưa biết tương lai như thế nào nhưng vẫn tin ở nghị lực của anh, tin rằng với sự san sẻ của mình, anh và em rồi cũng sẽ vượt qua…
Thời gian vẫn cứ trôi qua như thế, em và anh cùng nhau làm đủ việc để kiếm tiền trang trải. Em đã theo anh đi hết cả thành phố này, dù trời mưa hay nắng. Những lúc ngồi ven đường nghỉ trưa rồi giở hộp cơm em đã chuẩn bị từ sáng sớm; những khi dầm mưa để ráng kiếm chút tiền ngày hôm sau đi chợ; em biết anh cũng như em, không bao giờ quên được. Dù mệt mỏi đó, nhưng anh với em chưa bao giờ cãi nhau, chưa bao giờ gây gổ hoặc giận hờn dù chỉ là trong suy nghĩ. Rồi sau này cuộc sống mình ổn định hơn chút, chúng ta đều tìm được một công việc riêng. Dù làm trái giờ giấc nhưng anh vẫn đợi em đi làm về ghé qua nhà trọ của anh ăn cơm chung, hoặc đem theo những hộp cơm ra bờ kè đường Trường Sa, vừa ăn vừa nghe em huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Lâu lâu em lại bỏ anh ở nhà một mình những ngày lễ, rồi ham vui đi chơi với đồng nghiệp mà quên rằng anh hàng ngày vẫn ra bờ kè ngóng trông em về. Giờ nghĩ lại em giận mình đã quá vô tư khi không dành hết những quãng thời gian đó để ở bên anh nhiều hơn.
Mình đã có với nhau những kí ức thật đẹp, có lẽ vì vậy mà em vô tâm tưởng rằng hạnh phúc này sẽ là mãi mãi. Anh dắt em gặp gia đình, bạn bè, em cũng vậy. Ai cũng quý anh vì anh điển trai, thân thiện, hiền lành, thương em thật nhiều làm em quá đỗi tự hào. Hồi còn là một cô bé mơ mộng, em đã từng ước được dạo biển cùng với người yêu. Và anh là người đầu tiên làm được điều đó cho em, vì quê anh là một vùng duyên hải, với những bãi cát trải dài, những hàng dương xanh thẳm. Em thật sự hạnh phúc và luôn nghĩ, mình sẽ đi theo anh, sẽ ở bên anh đến cuối cuộc đời này…
Và điều em lo sợ cũng đã đến. Anh về quê làm việc tiếp nối ngành kinh doanh vì áp lực từ gia đình. Anh cũng có nói em ráng đợi, cuối năm anh sẽ rước em về để mình không còn phải xa nhau nữa. Em vẫn tiếp tục công việc của mình, tiếp tục đi show khắp các tỉnh thành chứ không xin việc làm cố định vì chờ đợi anh. Rồi em đi show ở gần nhà anh, em ghé nhà anh chơi một vài ngày. Em không hiểu tại sao sau lần đó, anh vào Sài Gòn gặp em và nói lời chia tay. Có lẽ vì anh là con trai út trong một gia đình truyền thống, không thích công việc của em, không thích cá tính bướng bỉnh và cứng đầu của em. Em chỉ biết lúc đó nghe anh nói lời chia tay thì nước mắt em rơi suốt, suốt quãng đường về. Em quyết định khăn gói về quê, vì nhận ra rằng động lực để em ở lại thành phố này là anh, bây giờ thì em mất anh thật rồi. Em đã đóng cửa phòng và khóc liên tục hàng giờ. Suốt những đêm em thức trắng nghe đi nghe lại những bài hát về sự chia ly. Rồi em nhắn tin cho anh, nói rằng sẽ cố gắng thay đổi bản thân để gia đình anh chấp nhận em, nhưng đổi lại chỉ là những tin nhắn không lời hồi đáp.
Khoảng cách địa lý, sự tự tôn của bản thân em và sự im lặng đến lạnh lùng của anh làm em dần dần rời xa anh từ trong suy nghĩ. Nhưng thật ra, càng trốn tránh, em càng phải đối mặt. Càng cố quên anh thì em vẫn cứ gặp anh trong giấc mơ, những giấc mơ thật dài kéo dài suốt bao ngày tháng về sau, chưa biết khi nào kết thúc…
Và rồi, trên đoạn đường này, ai cũng phải lớn khôn. Em đã gặp chồng em bây giờ, và hạnh phúc một lần nữa tìm đến em. Trước ngày cưới, em đã nhắn tin cho anh, em cảm ơn anh vì có anh mà em đã trải qua những ngày tháng thanh xuân thật đẹp; em sẽ không bao giờ hối tiếc và cất hình bóng của anh vẹn nguyên trong trái tim mình.
Thế nhưng, bẵng đi một thời gian thật dài sau đó, một người bạn chung của em và anh đã gửi cho em 2 tấm hình, đó là hình chụp màn hình Facebook của anh, với một đoạn văn thật dài và dòng tâm trạng: “Muốn được một lần nữa yêu ai đó đến nồng cháy”. Em đọc và một lần nữa, kí ức xưa lại ùa về, một lần nữa trái tim em lại đau thắt lại. Tình yêu và hôn nhân có ranh giới thật lớn, lớn đến mức làm cho hai người yêu nhau thật lòng mãi mãi phải xa nhau…
Bây giờ nếu có một điều ước, em lại ước gì được trải qua quãng thời gian thanh xuân như thế. Cùng anh đi khắp mọi nẻo đường, nắm tay nhau dạo quanh bờ biển; cùng nhau ăn những bữa cơm đạm bạc nhưng đầy ắp tiếng cười… Giống như có ai đó từng nói: “Tuổi trẻ giống như con mưa rào, cho dù bị cảm lạnh nhưng vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy, một lần nữa”.
Hạnh phúc và gặp nhau trong mơ anh nhé, thời thanh xuân của em!
© Lê Dương Bảo Lý – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.