Mùi tiền
2014-03-13 00:15
Tác giả:
- Này chị, cá chị bán bao nhiêu ?
- Bẩy mươi tám nghìn một cân em ơi!
- Gì mà đắt thế, hôm trước em mua có bảy mươi lăm nghìn.
- Mấy hôm nay hàng cá lên cô ạ, giá gốc đã cao ngất ngưởng, chứ tôi nào có lời lãi được bao nhiêu.
- Úi giời, chả lời lãi thì chị còn bán làm gì? Nào mau lấy em một cân, mua nhanh bán chóng nào!
Roẹt, chàng Một Trăm Nghìn bị túm cổ nhấc lên, khoảng trời vụt lóe sáng trên đầu Năm Trăm Nghìn.
Xoẹt, Xoẹt

Lui ra, lui ra! Để chỗ cho người ta đứng! Tiếng quát tháo làm Năm Trăm Nghìn giật mình, cô quay ra đã thấy lù lù ngay một ông Hai Nghìn ướt sũng, tanh nhức mùi cá kéo theo bà Hai Mươi Nghìn xanh nhợt, lả lướt, bộ quần áo ông ta mặc nhàu nát màu nâu xỉn, thấm nước từ tay người hàng cá chuyền sang. Năm Trăm Nghìn chun mũi, kéo vạt váy của mình ra xa, gì chứ dính vào thứ ấy, người có mà gột bằng cả lọ nước hoa cũng không hết mùi.
- Chị ơi, bán em túi nước dừa!
- Đợi chị chút, chị nạo xong miếng dừa này rồi lấy cho cô.
- Lấy quả mới mà đổ nước cho em đấy nhé, em là em không uống nước dừa để tủ lạnh từ hôm qua đâu đấy!
- Biết rồi, gớm, chị có bao giờ bán nước dừa để qua đêm đâu mà cô lo.
- Ai biết được đấy, thời buổi này em chả dám tin.
Roẹt, khoảng trời trên đầu cô lại lóe sáng, bà Hai Mươi Nghìn lả lướt xanh bệch bị kéo lên khoảng trời trắng xóa ấy, ông Hai Nghìn vội túm lấy góc áo bà nhưng không kịp. Ông mếu máo, rồi khóc.
“A ha!”
Một cậu bé Mười Nghìn nhảy tót xuống từ khoảng trời trắng, mùi cốt dừa thơm phức tỏa ra từ người nó. Nó vui vẻ chạy lại chỗ ông Hai Nghìn, chìa vạt áo thơm của nó lau nước mắt cho ông.
Mẹ cháu bảo, khóc nhè là xấu lắm. Ông nín khóc đi.
Ông già Hai Nghìn thôi khóc, nhưng vẫn rấm rứt, bà Hai Mươi Nghìn theo ông đã lâu, nay tự nhiên chia lìa đôi ngả, không rấm rứt sao được.
- Cô ơi, mua gà đi cô!
- Em cũng định mua gà, nhưng không biết nấu thành món gì được.
- Cô mua ít thịt gà, xào sả ớt cũng thơm, hoặc chặt miếng nhỏ, om với nấm hương.
- Nghe cũng được đấy, thịt gà bao nhiêu ?
- Bẩy mươi một cân cô, còn gà ta thì những trăm hai kia.
- Sáu nhăm đi, gớm, đã chiều rồi.
- Thì sáu nhăm, cái cô này, trả giá khiếp, nào mua bao nhiêu đây?
- Cho em bốn mươi nghìn, chặt miếng cho em, vừa thôi nhé, đừng to quá.
Cốc cốc cốc.
Roẹt.
Mụ Năm Mươi Nghìn bị kéo lên khoảng trời trắng hiện ra lần nữa, cái mặt lệt sệt của mụ thoáng qua trước mặt Năm Trăm Nghìn, mụ vẫn tư lự, chẳng biểu hiện cảm xúc gì.
Bụp. Thêm một thằng bé Mười Nghìn nữa nhảy xuống, gương mặt nó rặt vẻ láu cá láu tôm, mùi thịt gà sống toát ra từ người nó. Năm Trăm Nghìn khó chịu quay mặt đi, phẩy phẩy tay, cái ví này càng ngày càng bốc mùi chợ búa, cô chỉ muốn ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.
- Anh mau rửa tay vào ăn cơm!
- Ừ, đợi anh một chút, anh thay xong chiếc bóng đèn này đã.
Anh này, em nghĩ rồi, mỗi tháng vợ chồng mình không nhiều thì ít, để ra chừng năm trăm đến một triệu. Tằn tiện dè sẻn cũng phải để ra được chừng đó. Lúc sinh con cũng phải có tiền mua bỉm, mua sữa cho nó, rồi đến lúc nó đi học nữa anh ạ.
Năm Trăm Nghìn được chuyển đến trong một chiếc hộp kính mới cóng, cô thở phào, nhẹ nhõm. Tháng sau, rồi tháng sau nữa, những cô Năm Trăm Nghìn lần lượt chuyển đến, cô nào cũng váy xanh óng ánh, thơm phức, nhưng không cô nào mở mồm ra bắt chuyện với nhau. Các cô bận chăm chút cho chiếc váy của mình luôn nức mùi nước hoa nhựa mới.
• Hà Lê
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.



