Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa thu năm đó

2019-08-02 08:22

Tác giả: lê thị hằng


blogradio.vn - Học xong ra trường tôi quyết định xin việc làm lại thành phố này, vì tôi sợ nếu tôi rời khỏi thành phố này một ngày nào đó cậu quay lại tìm tôi, cậu sẽ không tìm thấy tôi nữa.

***

Bầu trời đã bắt đầu chuyển gió sang thu, cái mùa mà tôi thích nhất và cũng là cái mùa của nỗi nhớ trong tôi. Thật tình cờ, tôi gặp anh vào một buổi chiều thu, khi đang lang thang một mình ven hồ thì bất chợp tôi bắt gặp ánh mắt buồn của anh. Tôi đứng cách anh vài bước chân và như có một thứ gì đó khiến tôi không rời mắt khỏi cái bóng cô đơn ấy.

- Anh không phải người Đà Lạt phải không?

Anh giật mình quay lại nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, chắc tại tôi và anh hai người xa lạ không biết nhau mà tôi lại hỏi anh một câu hỏi đột ngột như vậy nên anh có chút ngạc nhiên. Anh lại nhìn xung quanh một hồi như để khẳng định lại câu hỏi đó có phải hỏi anh không hay là hỏi một người khác cạnh mình. Sau khi anh nhìn xung quanh và không thấy ai cả mà chỉ có tôi và anh, anh mới nhìn tôi và trả lời:

- Em hỏi anh sao? Anh là người Sài Gòn, anh lên đây đi du lịch một mình.

Sau khi nghe câu trả lời của anh tôi thực sự rất bất ngờ, anh không phải người Đà Lạt, anh còn lại lên đây đi du lịch một mình. Vì như tôi nghĩ đi du lịch ở thành phố ngàn hoa này thường thì người ta sẽ đi với người yêu hoặc bạn bè, hay đình của mình chứ mấy ai lại lên đây du lịch một mình. Trong đầu tôi xuất hiện bao nhiêu câu hỏi, nhưng nhìn đôi mắt buồn mang đầy tâm sự của anh thì mọi câu hỏi trong tôi như xóa tan. Thay vì phải hỏi anh những câu hỏi đó thì tôi chỉ nhìn anh và mỉn cười. Vì tôi cảm nhận được trong anh và tôi có một sự đồng điệu nào đó với nhau. Anh quay sang nhìn tôi nhẹ nhàng và có nhã ý mời tôi đi dạo cùng

- Em có thói quen đi dạo ven hồ chứ?

Tôi nhìn anh và mỉn cười nhận lời đi dạo cùng anh. Do trời sang thu nên thời tiết có vẻ lạnh hơn, có một luồng gió nhẹ luồng qua cánh tay áo làm tôi rùng mình lại hai tay xiết vào nhau. Tôi vẫn đang bước chậm dãi bước cạnh anh, còn anh vẫn ánh mắt buồn nhìn một thứ gì đó vô định như hình ảnh tôi bắt gặp anh buổi chiều. Tôi nhận ra rằng trong anh đang có một nỗi niềm anh giấu trong lòng và anh đang kìm nén nó.

- Thành phố này buồn quá phải không em? Nhưng không hiểu tại sao anh lại yêu thành phố này đến vậy nữa! - Anh bất chợt nói.

Anh kêu tôi dừng lại ngồi bên chiếc ghế đá ven hồ. Tôi với anh mỗi người ngồi một bên ghế và nhìn ra mặt hồ đang tĩnh lặng trước mặt, và anh kể cho tôi nghe về câu chuyện tình yêu của mình về người con gái anh từng rất yêu. Anh và cô ấy cùng làm việc ở Sài Gòn, vào những dịp nghỉ lễ anh và người yêu thường lên Đà Lạt đi chơi cùng nhau sau những ngày làm việc. Vào một dịp hai người cùng lên Đà Lạt chơi thì cô ấy đã nói buông tay anh tại chính thành phố Đà Lạt này. Một năm qua kể từ khi anh và cô ấy chia tay chưa bao giờ anh quên được hình ảnh của cô ấy, nhưng khoảng cách của anh và cô ấy ngày càng xa quá.

- Anh vẫn còn yêu cô gái đó sao anh không quay lại với họ? - Tôi hỏi.

Anh nói sau khi hai người chia tay anh chỉ biết lao đầu vào công việc để hy vọng có cơ hội để bù đắp cho cô. Cho đến khi anh biết tin cô ấy đã tìm được một người ở bên cạnh mình, họ tốt hơn anh, họ luôn xuất hiện ngay bên cô ấy mỗi khi cô ấy cần, điều mà anh đã không làm được khi cô ấy. Đó cũng là lúc anh nhận ra mình thật sự mất cô ấy mãi mãi. Anh không giận vì biết rằng thanh xuân của người con gái trôi qua rất nhanh, trong khi anh lại tập trung hết thời gian cho công việc, điều cô ấy cần là một người luôn quan tâm và ở bên cạnh vậy mà anh lại chẳng làm được.

- Cô ấy đã có một hạnh phúc mới, sao anh không tìm một hạnh phúc cho mình bao năm qua vậy? - Tôi lên tiếng hỏi anh.

Anh thở dài một hơi rồi trả lời tôi như cho qua câu hỏi của tôi vậy.

- Chắc tại anh bộn bề với công việc quá nên chưa có thời gian yêu ai đó mà. - Anh trả lời tôi như cho qua câu hỏi vậy.

Nhưng chỉ cần nhìn lên nét mặt của anh là tôi hiểu. Nếu thực sự bận rộn với công việc anh đã không có thời gian quay lại thăm Đà Lạt, nói đúng hơn trong anh hình ảnh cô ấy chưa bao giờ nhòa trong anh cả. Có thể đôi lần anh cũng muốn mở lòng mình ra với một với ai đó nhưng chính anh lại sợ cảm giác đi cùng ai đó một đoạn đường rồi lại phải học cách đi một mình, anh sợ con tim lại tổn thương một lần nữa.

- Còn em, em yêu thành phố này chứ? - Anh quay sang hỏi tôi.

- Da. Em yêu thành phố này hơn điều gì hết.

Với tôi, tôi không chỉ yêu thành phố này mà thành phố này còn là cả tuổi thanh xuân của tôi. Vì thành phố này đã từng là kỉ niệm của tôi và cậu, người từng hứa với tôi chỉ cần tôi không buông tay ra thì nhất định cậu sẽ chẳng bao giờ buông tay tôi ra. Để rồi vào một ngày đầu thu khi thức dậy tôi đã chẳng còn thấy cậu nữa, vây quanh tôi là bốn bức tường treo đầy hình của tôi và cậu chụp với nhau vào mỗi lân đi chơi là những món quà cậu tặng cho tôi vào mỗi dịp lễ. Tôi mở điện thoại ra gọi cho cậu thì thuê bao, còn Facebook, Zalo cậu cũng không dùng nữa. Cậu nhẫn tâm bỏ tôi lại thành phố này một mình sao? Cậu đã bỏ tôi lại để đi đâu chứ? Bao nhiêu câu hỏi tôi muốn hỏi cậu, giữa thành phố này tôi biết đi đâu để tìm cậu bây giờ. Điều tôi có thể làm là học xong ra trường tôi quyết định xin việc làm lại thành phố này, vì tôi sợ nếu tôi rời khỏi thành phố này một ngày nào đó cậu quay lại tìm tôi, cậu sẽ không tìm thấy tôi nữa.

Suốt 2 năm qua tôi vẫn luôn chờ cậu ở thành phố này, nhưng mọi thứ như bị lãng quên theo thời gian. Suốt thời gian đó tôi không hề có một chút tin tức gì về cậu, vậy mà tôi vẫn luôn hy vọng về một thứ gì đó mà chính tôi cũng không biết nó có thực sự tồn tại không nữa.

- Mọi chuyện rồi sẽ tốt, rồi chúng ta cũng sẽ ổn! - Anh nói.

Như một câu an ủi dành cho cả tôi và anh cho hai con người đã từng tổn thương cho hai trái tim không trọn vẹn sau những cuộc tình chia ly. Màn đêm đang dần buông xuống hòa vào với màng sương.

- Thôi khuya rồi để anh đưa em về.

Tôi và anh đứng dậy bước đi, tôi lững thững bước cạnh anh còn anh vẫn ánh mắt đó nhìn ra một hướng vô định cho đến khi về đến nhà tôi. Chúng tôi chào tạm biệt nhau rồi tôi mở cửa bước vô nhà, anh cũng quay trở lại khách sạn để nghỉ ngơi để mai còn về sài gòn sớm. Tôi và anh tạm biệt nhau từ đó, tôi không hỏi số điện thoại hay xin Facebook anh để liên lạc, không phải tôi quên xin số điện thoại của anh. Vì tôi muốn để thời gian chữa lành viết thương trong tôi và anh, tôi muốn gặp lại anh ở một thời điểm khác khi trong anh mọi vết thương đã lành lại và là lúc tôi mở lòng mình ra với một ai đó. Có thể một ngày nào đó tôi sẽ gặp lại anh một lần nữa ở thành phố này, cũng có thể tôi cũng sẽ không gặp lại anh nữa. Nhưng tôi tin vết thương trong tôi và anh rồi sẽ lành, mọi thứ rồi sẽ ổn giống như điều anh từng nói với tôi vậy. Dù sao giữa thành phố này ở một khoảng khắc của mùa thu năm đó tôi và anh cũng có một sự đồng điệu nào đó với nhau tại thời điểm ấy.

© lê thị hằng - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Duyên phận của chúng ta

lê thị hằng

Tuổi trẻ là quãng thời gian lý tưởng để người ta tìm tòi và trải nghiệm mọi thứ

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 4)

Lời hứa tháng mười (Phần 4)

Huy nắm chặt điện thoại trong tay, trái tim đập vang dữ dội. Cô ấy khóc sao? Mộc luôn là cô gái cứng rắn, cậu chỉ thấy cô ấy khóc một lần duy nhất ở buổi sinh nhật bất ngờ hôm ấy. Chuyện gì đã khiến cô ấy phải khóc, càng nghĩ đến cậu cảm thấy càng lo lắng.

Con yêu ba nhiều lắm ba à

Con yêu ba nhiều lắm ba à

Ngày mẹ đồng ý kết hôn là ngày hạnh phúc nhất với ba, rồi ngày biết tin có con là ngày vui nhất của ba. Và ngày con chào đời lại là ngày đau buồn nhất của ba. Chưa bao giờ con thấy ba khóc trước mặt con và bà ngoại.

Nếu muốn tiết kiệm tiền, hãy bắt đầu từ 10 điều nhỏ này

Nếu muốn tiết kiệm tiền, hãy bắt đầu từ 10 điều nhỏ này

Dưới đây là 10 điều nhỏ có thể giúp bạn phát triển thói quen tiết kiệm tiền theo thời gian.

Chuyện tình như mơ

Chuyện tình như mơ

Viết làm gì một nỗi niềm riêng Màu giăng lối ta đi trong niềm nhớ

Anh người em từng thương

Anh người em từng thương

Em chưa kể câu chuyện cũ cho anh nghe vì em biết khi kể lại nhưng chuyện cũ lại khơi về quá khứ lại khiến mình tự trách và buồn nhiều hơn. Kể ra rồi cũng chẳng thay đổi được gì cả, nếu có chắc mình đã tua đi tua lại chuyện ấy hơn trăm vạn lần rồi. Chuyện của anh cũng thế thôi…

3 tháng đầu năm chỉ là

3 tháng đầu năm chỉ là "nháp", kể từ tháng 5, 3 con giáp này bứt phá trong công việc, tình tiền song hành thuận lợi

Trong thời gian tới, những con giáp này có cơ hội lấy lại những gì đã mất.

Lấm tấm cơn mưa

Lấm tấm cơn mưa

Cô nghĩ hoa có thể làm được như vậy, những cánh hoa mong manh dịu dàng quá đỗi kia và cả vô số những hạt nước li ti được đọng lại trên đó sẽ nhắc người ta về những điều thiện lương của cuộc sống. Sẽ nhắc người ta về tình yêu thương giữa con người và con người với nhau trong cuộc sống

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

back to top