Mùa thu đi qua, chỉ còn nỗi nhớ ở lại
2015-09-23 02:52
Tác giả:
Một buổi sáng, vừa mở mắt ra đã thấy lạ lẫm vô cùng trong luồng gió se se lạnh đang mơn man trên tóc. Không gian như lắng xuống, thật trong, và thật chậm…
Mùa thu đã đến thật rồi!
Nếu lấy điều gì để gợi nhớ tới bốn mùa trong em, thì đó chính là ký ức về tuổi thơ rất mực êm đềm. Nơi ấy, mùa xuân là những cành đào cành quất lấm tấm mưa bụi trải dài trên những con đường Hà Nội, là một băng pháo hồng hồng xỉn xỉn dài dài bố thường đốt trong khoảnh khắc giao thời lạnh cóng. Mùa đông, là những bát canh rau bắp se sắt thắt ruột, là những chiếc áo len ngày càng nhỏ dần, vội vàng mẹ mặc cho con trước khi lao vào cuộc sống. Mùa hạ, là những cành phượng đỏ rực đốt cháy cả một góc trời, là tiếng ve kêu dai dẳng, cồn cào như nỗi lo anh trai gặm nhấm từng đêm trước ngưỡng cửa đại học. Nên mùa thu, có lẽ dịu dàng nhất khi chỉ đơn thuần là hiện thân của con ngõ nhỏ trong một thế giới rộng lớn, nơi em đã gắn bó cùng những ngày bé thơ.
Mùa thu trong em có những tia nắng thoảng nhẹ. Bầu trời không cao, cũng không quá trong xanh, nhưng lại hiền hòa đến nao lòng. Từng sợi nắng đan xen vào nhau như một tấm lưới mảnh đến trong suốt, không lấp lánh, không rực rỡ, mà nhè nhẹ trải dài trên khắp từng ô cửa nhỏ. Nắng có màu gì? Màu vàng của cây mùa thay lá? Màu xanh của từng khóm cỏ bên hiên vườn? Không. Nắng có màu mắt của em, khi mỗi lần tạm dừng tết cỏ gà mà ngước nhìn lên theo nắng. Sao mãi mặt trời chưa lên đến đỉnh đầu để bố mẹ về nhà?

Mùa thu trong em mát rượi những cơn gió heo may xao xác. Không mạnh bạo quyết liệt như gió đông, không gay gắt nồng nàn như gió hè, và càng không âm thầm ủy mị như gió xuân. Gió thu nửa kín đáo mà mặn mà, nửa như một chàng lãng tử ít tâm sự mà lại nhiều cô đơn. Cây xoan sau nhà mới đây còn rụng hoa tím ngõ như hàng trăm hàng nghìn chiếc chong chóng nhỏ xoay mình, thì giờ đã quay quắt thả từng chiếc lá mảnh dẻ. Gió hờ hững, và lá cũng chỉ rụng hững hờ. Xào xạc, xào xạc… Gió thổi, lá rơi, từng cọng cỏ gà đu đưa thân mình khiến các chú chuồn kim giật mình vì không còn chỗ đậu. Tất cả đều làm nên một giai điệu dịu hiền của mùa thu trong khoảng không bé xíu trước cổng nhà.
Mùa thu trong em là trải dài một màu hồng của các khóm tóc tiên khỏe mạnh. Những nụ thon dài, những cánh hoa mềm mịn ngọt ngào như ngón tay của người thiếu nữ mới đầu còn e ấp, rồi chỉ qua một đêm đã vội vươn cao mình trên nền xanh biếc của lá cỏ. Sáng nào cũng có một cô bé con lũn cũn ra ngồi đếm tóc tiên nở với một sự háo hức kỳ lạ, ghi nhớ kỹ càng bồn này hôm nay đã có bao nhiêu nụ, bồn kia đã nở bao nhiêu hoa. Dải màu hồng hồng tím tím ấy như một hiện thực không thể giải thích với nó, rằng, nâng niu tóc tiên cũng chính là đang nắm giữ từng khoảnh khắc rất đẹp của mùa thu.
Mùa thu trong em là một đoạn ngõ ngắn mà chứa những kỷ niệm thật dài, nơi những đứa trẻ con tỉ mẩn ngồi chọi cỏ gà, so nhau từng viên bi nhỏ, đùa vui trong những trò chơi cổ xưa giản đơn. Hơi co ro trong làn áo mỏng nên miệt mài cả buổi vẫn không phải đưa tay lên quệt má ửng hồng vì trời nắng. Là những tàu lá sen, tròn và mát như bàn tay mẹ khi trán con đang rực lửa. Là những hạt cốm xanh trong dịu dàng, ăn qua rồi mới thấy ngọt thơm mùi lúa nếp. Là một đêm rằm tháng tám yên bình gối đầu lên tay kể chuyện chú Cuội chị Hằng. Là những bó hoa cúc lăn lẳn vàng rộm, rực rỡ theo sau xe cô gái rong ruổi khắp phố phường.

Mùa thu đi qua, chỉ còn nỗi nhớ ở lại, hòa quyện một cách duyên dáng trong hương hoa sữa nửa cuối cái mùa dịu dàng. Nếu có ai hỏi xa Hà Nội em nhớ điều gì nhất, thì không thể phủ nhận rằng, thứ đầu tiên khiến em vấn vương chính là mùi hăng hắc mà ngòn ngọt trên những con đường đêm Hà Nội cuối thu. Đi chầm chậm quanh các góc phố đông đúc mà cố kiếm tìm cho mình một chút bình yên, thả mình trong cảm giác mát lạnh nồng nàn bên những khóm li ti trắng xanh để rồi cứ mãi lưu luyến bịn rịn.
Giờ ven đường không còn nhiều hoa sữa, và xung quanh cũng không chỉ một mùi thơm hăng hắc nồng nồng. Các cặp tình nhân ít ai còn thói quen đi dạo bên những hàng cây trong khói bụi và tạp âm của một Hà Nội xô bồ nữa. Nhưng em luôn thầm mong sẽ có ngày mình được nắm chặt tay anh đi trên những con đường rải đầy cánh hoa trắng xanh ấy. Để cảm giác hương hoa sữa đang ướp đầy trong làn áo anh. Để thấy mùa thu không chỉ còn là khoảnh khắc, là nỗi nhớ, mà đã là một hiện hữu ngọt ngào về người em yêu tha thiết mang tên… Hà Nội.
© Hạ Vân – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.


