Những cơn mưa cuối hạ đầu thu đã ghé qua khung cửa sổ, vương lên mái tóc mềm của Vi như muốn nói rằng "Thu về rồi cô bé ơi!”. Vi đứng trong nhà nhìn ra khu vườn nơi có giàn hoa violet màu tím dễ thương. Những chùm hoa màu chung thủy kia đang thì thầm nhắc Vi nhớ về tháng năm trong ký ức thơ dại. Vi chơi thân với Nhân từ những ngày đầu bước vào cấp hai, đó là cảm xúc bất chợt đến từ cơn gió lạ mùa thu, thoang thoảng mùi giấy mới yêu thương, vừa biết ngẩn ngơ trước màu áo tinh khôi của cô bạn nhỏ, vừa biết nao nao khi những cơn mưa rào chợt đến chợt đi để rồi một buổi sáng ấm áp, Vi ngạc nhiên khi Nhân kéo tay mình bước ra khu vườn.
- Vi, theo tớ đến chỗ này đi, hay lắm. Nhân đi trước tay cầm xô nước và bình tưới cây. Vi theo sau với một giỏ đầy hoa.
- Đẹp không ? - Nhân đưa tay chỉ
- Là tớ trồng đấy.
- Ôi,đẹp quá. Cậu trồng bao giờ thế ?
Vi thích thú ngắm một vạt hoa violet tím ngát gần gốc bằng lăng mà Nhân đã trồng hồi tháng trước. Bố mẹ đặt cho Vi cái tên violet và cô bé yêu màu tím từ lúc nào không biết.
- Tặng Vi đấy!
- Tặng tớ, mà sao lại tặng tớ?
- Tặng một người đâu cần phải có lý do huống hồ chi Vi là người đặc biệt của Nhân.
- Uhm... cảm ơn cậu!
Nhân kéo chiếc mũ lên và xách xô nước tới:
- Chúng mình tưới cây đi, tưới vào lúc bình minh là tốt nhất.
- Tớ sẽ tưới violet trước.
Khu vườn màu tím đẹp hơn bao giờ hết, những cơn gió tha hồ đùa nghịch làm không gian luôn thoáng mát. Chỉ một lát nữa thôi, nắng sẽ tràn ngập khu vườn này, ngôi nhà này, thành phố này. Vi nâng niu từng cánh hoa mỏng manh, bé nhỏ như chính tình yêu thương mà cô bé dành cho khu vườn. Mặt trời lên cao một chút,hai đứa ngồi bệt xuống thảm cỏ may phía trước.
- Vi này, cậu có ước mơ gì không ?
- Uhm... ước mơ của tớ nhiều lắm. Tớ ước tớ và cậu không bao giờ xa nhau,sau này lớn lên cũng vậy.
- Không, ý của tớ là cậu định thi vào ngành gì sau khi tốt nghiệp mười hai?
- Cái đó tớ chưa nghĩ tới, thế còn cậu?
- Tớ hả, tớ ước sau này sẽ trở thành một họa sĩ, vẽ khu vườn màu tím có cậu và tớ đang ngồi trên cỏ nè.
- Vậy cậu vẽ tặng tớ một bức chân dung được không?
- Tất nhiên rồi, chuyện đó dễ mà.
Giấc mơ của Vi, giấc mơ của Nhân. Giấc mơ của những ngày xưa cổ tích.
Trời bỗng nhiên trở lạnh và nhiều gió. Lạ thật đấy. Vi nhìn ra phố đầy bất ngờ và thú vị. Mỉm cười... Mùa thu đã sang rồi mà Vi quên mất. Trước đây Nhân cũng thường hay nhắc Vi nhớ kéo rèm cửa sổ cho kín kẻo cảm lạnh, Nhân chẳng bao giờ thừa sự quan tâm dành cho Vi. Và Vi thấy mình hạnh phúc vì điều đó, Nhân đến mang cho Vi hơi ấm của trái tim, cái nhộn nhịp của những nụ cười, cái ấm áp của nắng, cái trong lành của gió và cái mát lạnh của mưa. Họ lớn lên bên nhau, thân thiết và hiểu nhau nhưng có lẽ Vi chưa nhận ra mình đã đi bên cạnh tình yêu từ lâu lắm rồi mà không biết.
Thứ bảy, ngày cuối tuần thật ngọt ngào. Vi luôn có những buổi hẹn với Nhân, những buổi tối cùng Nhân dạo trên con đường mùa thu lá rụng. Với Vi, Samsara là một nơi thật bình yên. Cứ cách hai, ba bữa là Nhân và Vi lại đến đây, không phải vì nghiện cappuccino ở đây mà vì cả hai rất thích cấu trúc của nó. Bốn mặt kính màu hồng, trong suốt như pha lê và loang loáng nước. Bước vào đây đều bắt gặp trên đĩa đựng trà là tách sứ khói bay dịu dàng. Như mọi khi Nhân vẫn chọn cappuccino hoa hồng nhưng hơ nay lại khác, cậu chọn cappuccino păngxê tím. Có lẽ vì cậu giống cô, cũng thích màu tím.
Vẫn hai cái cốc, hai cái đĩa như cũ nhưng đựng trong lòng cốc là một sự thay đổi khó gọi thành lời. Hương vị ngọt thanh hơn, không đơn giản là vị ngọt của những viên đường mà là vị ngọt của hương tình yêu. Vi ngồi nhìn lọ nến thơm thật đẹp mà Nhân vừa tặng, cảm giác trái tim đang rung mạnh hồi hộp. Không hiểu từ lúc nào mà Nhân biết được sở thích sưu tầm nến thơm của Vi. Những lọ nến thơm cứ như thể nói cho Vi biết về điều gì đó. Và Nhân hay vô tình gặp Vi về ngang phố rồi cậu cũng ngắm nghía một lúc và mang về một vài thứ.
Có lần Vi nhắn tin "Cậu thích tớ có phải vì những ngọn nến?". Nhân mỉm cười, tay bấm liên hồi: "Không phải, tớ thích cậu vì cậu chính là ngọn nến". Vi luôn tin vào câu nói đó, cả trong những giấc mơ Vi cũng mơ thấy Nhân và những ly cappuccino cứ nồng nàn như thứ sáp thơm đầy quyến rũ kia. Samsara bình yên lạ kỳ.
Khúc hát mưa lạnh
Vi ngồi vắt vẻo trên lan can, tai đeo headphone, vừa send cho Nhân một tin nhắn "đến chỗ tớ đi, lang thang chút nhé!"
Thong thả, cả hai rong ruổi xuống phố.
Mưa lất phất. Những giọt nước li ti bám trên tóc, trên áo. Vi mặc kệ. Cảnh đẹp mà. Trong buốt lạnh,mưa bụi dường như ấm hơn, bất chợt Vi reo lên thành tiếng khi nhìn thấy thật nhiều chồi non đang cố lách ra vươn lên màu xanh mướt nhỏ nhoi như những đốm sáng trong đêm mưa, một chút gì len lỏi trong tim nghe thật ấm khi Nhân siết chặt tay Vi. Chợt thấy lòng mình đau nhói,chỉ vài ngày nữa cậu phải tạm biệt Sài Gòn, tạm biệt người con gái cậu yêu để đến một vùng đất xa xôi. Có còn gặp nhau nữa không? Nhân sẽ trở về hay không trở về? Điều đó bây giờ với Nhân đã không còn quan trọng nữa vì chưa bao giờ cậu buông khỏi bàn tay Vi, bàn tay ấy luôn để Vi đan vào mỗi khi cần hơi ấm và như một sự thật hữu hình Vi luôn tồn tại trong cuộc sống của Nhân.
- Cậu đừng khóc !
- Tớ có khóc đâu, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.
- Vậy à. Nếu vậy tớ cho mượn vai để tránh bụi nhé. Một lần thôi đấy, không có lần thứ hai đâu.
Cứ thế Vi gục đầu lên vai Nhân. Cậu để yên cho cô khóc nhưng cô không khóc chỉ là Vi muốn có một bờ vai để dựa vào mỗi khi buồn mà thôi.
- Về Vi nhé, mưa rồi !
- Cậu về trước đi, tớ muốn dầm mưa, lâu rồi không đi mưa.
- Vậy chúng mình sẽ cùng đi.
Bóng hai đứa lững thững đi trong mưa. Nhân đan tay vào mưa, đưa lên hứng màn mưa bụi mong manh như ước mơ chưa thành hình hài.
" Vi thấy không, mưa đến rồi mưa sẽ tan nhưng tình yêu của chúng ta thì mãi mãi, để luôn ghi nhớ mình có một tình yêu và hướng về."
Tôi ngồi như pho tượng nghĩ về những giấc mơ và cảm xúc lạ lùng đang xâm chiếm tâm hồn mình.Tôi thích những lúc đi thật chậm trên con đường mùa thu và được nghe Vi kể những câu chuyện không đầu không đuôi bằng một giọng ấm áp,nhẹ nhàng. Và dường như lần nào cũng vậy tôi đều nói với Vi rằng "em chính là mùa thu của anh". Cô bé mùa thu như bóng mây râm mát, đi qua cuộc đời tôi.
Quán nhỏ, góc cà phê, những con đường nhộn nhịp ở thành phố đã lưu dấu từng bước chân và nụ cười trong ánh mắt của tôi. Đó như là tất cả những kỷ niệm đã đi qua hoặc như cổ tích đẹp nhưng thật buồn.
Chiều. Tôi và Vi lại đến khu vườn màu tím. Tôi khắc tên mình lên cành violet nhìn Vi âu yếm :
- Từ nay loài hoa này là của riêng Vi thôi đấy.
Rồi Vi chỉ tay về bên trái phía có mấy chậu păngxê tím nói thêm:
- Còn hoa păngxê là của anh đúng không ?
- Ừ,nhưng anh chỉ thích violet thôi.
Tôi thấy mình như được hòa quyện và lâng lâng trong làn không khí đến tận trời mây. Cảm giác thích một cái gì đó cũng như gió mùa thu, ngọt ngào và dịu dàng lắm. Sự đợi chờ luôn làm con người ta mỏi mệt, chán nản. Tôi hiểu và sau khi học xong tôi sẽ về, sẽ không để em đợi lâu đâu. Như em luôn ở trong trái tim tôi.
Ước mơ về ngày ấy - Thế giới trong tranh
Cuối cùng Nhân cũng đi. Anh nhận được học bổng du học ở Nga. Sài Gòn nhộn nhịp rồi vụt lặn như cái vẻ thường vốn có của nó. Nhân không phải là người con đầu tiên của Sài Gòn đi học xa nhưng là người con đầu tiên đến thế, đi lâu đến thế,liền một mạch năm năm. Tất cả những gì anh để lại cho Vi là những kỷ niệm, sự chờ đợi và đính kèm mấy tấm hình chụp một con đường xa lạ đầy lá rụng. Nó khác xa với con đường mùa thu ở Việt Nam mà Nhân và Vi đã từng đi trên đó không biết bao nhiêu lần nhưng nó rộng hơn và đẹp hơn rất nhiều.
Nhân vẫn thường gửi mail kể cho Vi nghe về cuộc sống ở đây. Áp lực công việc làm Nhân thấy nặng nề, sự cô độc khiến con người ta co rúm lại. Matxcơva náo nhiệt quá, những chuyến tàu điện ngầm đông đúc, gió tuyết và những đêm trắng lạnh lùng. Đôi khi Nhân thèm lắm được ngồi trong góc quán Samsara, trong khu vườn màu tím để lại được nâng niu cái khoảng lặng yên bình ấy. Những lúc như thế, Nhân lại vẽ, gửi nhớ thương vào thế giới trong tranh. Dường như chỉ có vậy anh mới thấy ấm lòng mỗi khi dõi mắt về kỷ niệm tưởng chừng đã lãng quên. Những hoài bão, những mơ ước đã khiến anh không thể cạnh Vi nhưng anh vẫn làm tất cả bằng tình yêu.
So với những du học sinh khác, Nhân là một người may mắn và anh chẳng có gì để phải hối tiếc, vì một cô gái mang tên loài hoa màu tím đã từng ngự trị trong trái tin anh, có lẽ là mãi mãi.
Từ dạo đó, Vi thường lang thang trên phố. Những cơn mưa tháng tám cứ âm thầm, lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi. Phố cũng trở nên ướt lạnh nhưng phố trầm lắng, một cảm giác thân quen mà không biết gọi tên. Nỗi nhớ cứ đầy dần lên, lòng cứ nghẹn lại. Vi nhớ Nhân bởi anh đã không cùng cô đi trong cơn mưa mùa này, không thể sưởi ấm những con đường đêm dài vằng vặc đơn côi vì bước chân lặng lẽ của cô. Quán cũ vắng hẳn tiếng nói, nụ cười của Nhân, vắng cả những lần Vi và Nhân ngồi bên nhau chỉ để ngắm giàn hoa màu tím dễ thương nơi góc quán, ly cappuccino ngọt ngào và thơm phức. Vi bỗng thấy mình lẻ loi khi đi giữa lòng Sài Gòn,như một cơn gió mùa thu cứ trôi mà không biết nơi nào chờ đợi, không biết nơi nào sẽ là nơi để gió dừng lại, gió cô đơn vì một người ra đi...
Bất giác Vi nhớ mùa thu ngày đó, Nhân chở cô đi qua con đường thênh thang lá rụng bởi màu vàng đã rợp một khoảng trời mơ ước. Những chiếc lá đang cựa mình đung đưa theo gió,ánh nắng tươi tắn của ngày mới,làn gió nhè nhẹ của mùa mới khiến Vi thấy hân hoan. Nắng thu ngọt lịm không giống như cái nắng gay gắt của mùa hạ cũng không giống như cái nắng hanh hao của mùa đông mà vàng ươm vương khẽ khàng trên phố.
Nhân quay sang Vi nói nhỏ :
- Vi thử nghe xem tiếng gió như thế nào ?
Vi đáp :
- Gió lao xao, dịu dàng lắm.
- Vậy ngửi xem trong gió có gì ?
Vi chun mũi hít hít,nói :
- Uhm... hương hoa cúc lành lạnh xuyên qua làn sương mỏng, hương tigôn đang tỏa hương. Khung cảnh thật yên bình.
- Vậy là Vi đã cảm nhận được một phần thu rồi đấy.Vi nhìn ra phố đi,đẹp không ? - Nhân nheo mắt hỏi.
- Rất đẹp.
Nhân cầm tay Vi thật chặt,khe khẽ hát.Vi thấy tiếng gió xen lẫn trong tình yêu của Nhân nồng thắm,thân thương đến lạ.
"Hãy làm cơn gió mùa thu của chúng ta trở nên hạnh phúc nhé".
Giọng nói quen quá như từ ký ức dội về.Nhưng ảo ảnh tan nhanh. Vi giật mình. Không phải là Nhân, mọi thứ biến mất. Đó chỉ là linh cảm.
Một buổi chiều nắng tắt, ngồi trong khu vườn màu tím, violet đã bắt đầu nở những bông hoa đầu tiên thật đẹp, thật dịu dàng. Tôi thong dong ngắm nhìn những dòng người hối hả, chen chúc trên phố, hôm nay lá vàng rơi nhiều hơn, gấp gáp hơn. Mùa thu với tôi thật tinh khiết và bây giờ lại có thêm nhiều kỷ niệm nhớ thương…
Thứ bảy tôi đến quán cux, Samsara hình như có người pha chế mới. Cậu thanh niên vào làm trông nhã nhặn và đơn giản. Tôi mỉm cười mặc dù không hề quen biết nhưng tôi có gặp vài lần trong góc nhỏ tầng hai. Lát sau anh ta đến bàn tôi.
- Cappuccino của cô, mời dùng.
- Cảm ơn! - Tôi đáp lại ánh nhìn đầy thiện cảm.
Không kịp để tôi nói gì thêm, anh ta gật đầu chào và quay đi làm tiếp công việc của mình. Chẳng hiểu sao tôi thấy không quen, cảm giác lạ lẫm. Cậu phục vụ hay tươi cười trước đây chắc đã về quê. Tôi đoán thế. Có lần cô chủ quán kể cậu ta là sinh viên vừa học vừa làm, sau khi ra trường mong muốn tìm một công việc gần nhà để tiện chăm sóc gia đình và cậu ta biến mất khỏi Samsara trong một ngày nhiều gió như cái ngày Nhân đi du học,gió cuốn lá vàng bay xào xạc.
Khung cửa sổ nhỏ ngay bàn học, ảnh của tôi, của Nhân và cái laptop. Tôi mở mail nhưng chỉ là những email cũ, Nhân đã không liên lạc lâu lắm rồi. Lại bắt đầu một ngày mới bận rộn. Tôi đến thư viện, gì cũng phải ưu tiên cho bài luận văn sắp tốt nghiệp. Đột nhiên tôi nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhận ra cậu bồi bàn ở Samsara. Không hiểu vì điều gì khiến tôi cứ đứng như trời trồng nhìn anh ta, cho đến khi sau lưng có tiếng còi xe tôi mới giật mình. Anh ta quay lại hướng tôi và biến mất trong màn sương sớm. Tôi cũng mỉm cười theo quán tính chăng?
Ba tháng Vi không liên lạc với Nhân, trong lòng cô không định nghĩa được cảm giác của mình. Là nhớ, là mong, là chờ hay là yêu? Chẳng biết nữa, cái gì đến rồi sẽ đến. Thời gian vẫn cứ trôi dài. Hôm nay Vi tình cờ gặp lại cậu bồi bàn ở Samsara. Cậu ta mang đến thư viện rất nhiều bản vẽ, hình như cậu ta học kiến trúc. Vi cũng chọn vài cuốn sách cần tìm rồi bước ra. Chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một cuộc đụng độ bất ngờ không mấy thú vị tại thư viện.
Vi vẫn thường đến Samsara vào mỗi thứ bảy. Hình như anh ta nhận ra khách quen mỗi lần đến quán ,cái bàn mà Vi thường ngồi.
- Chào em, em rất thích uống cappuccino thì phải.
- Cám ơn anh, có lẽ vậy.
- À, em thấy hương vị mới này thế nào. Vì em là khách quen của quán nên anh muốn mời em thưởng thức đầu tiên.
Vi nhấp một ngụm,nói :
- Uhm, rất ngon. Có vị ngọt thanh hơn.
- Em biết tại sao không ?
Vi lắc đầu :
- Em không biết, anh nói đi.
- Cappuccino phải uống vào mùa thu, thế mới cảm nhận hết được cái ngon của nó. Cũng như hương vị mới em vừa dùng. Có phải là có một chút ngọt lịm của gió cộng với một chút vàng óng của nắng như nắng Hawaii mùa thu.
- Đúng rồi, anh có tài pha chế đặc biệt thật đấy. - Vi nói như reo.
Vậy là quen nhau. Cậu ta tên Huy, có lẽ vì thế nó mang chút gì đó âm ấm cho những ngày cuối thu này của Vi.
- Sự sắp xếp của trái tim
Hôm nay đã vào cuối thu. Năm năm từ ngày Nhân sang bên ấy, năm năm nhớ nhung, năm năm đợi chờ tưởng chừng như khoảng cách không gian chẳng là gì với tình yêu Vi dành cho Nhân vậy mà vài tháng trước cô nhận ra cuộc sống không phải là điều có thể tưởng tượng được. Nhân về ngay khi vừa kết thúc khóa học. Vi tình cờ thấy Nhân và một cô gái đang ngồi trong Samsara, là Uyên - bạn học cùng lớp ngày xưa với Vi. Chẳng khi nào Nhân đến đây mà không có Vi. Nhân thích Uyên thật sao?
Yêu nhau bằng trăm nghìn cảm xúc vậy mà chia tay chỉ bằng đoạn chat ngắn ngủi đôi dòng. Bắt đầu là những lời từ chối khi điện thoại, những bận rộn không thể online, không trò chuyện cùng Nhân và những bận rộn để quên rằng trên đời này có Nhân. Nhân không liên lạc được với Vi. Giữa lúc Vi mệt mỏi, buồn chán và thất vọng nhất thì Huy xuất hiện, anh yêu cô nhiều hơn tình yêu mà anh được đáp lại. Họ như hai mảnh ghép trôi lạc tìm về nhau. Nhưng Vi có thật sự yêu anh không hay anh chỉ là một cái bóng của Nhân. Dù đã gặp nhau nhiều lần nhưng chưa đủ để hình thành nên một mối quan hệ. Vi vẫn xem Huy như một người bạn.
Cuối tuần Huy đón Vi ở thư viện. Gió se lạnh, hơi sương buổi sáng mùa thu làm Vi nhớ đến Nhân, nhớ đến khu vườn màu tím. Nhưng người ở bên cạnh cô lúc này là Huy chứ không phải Nhân. Tại sao lại là Huy, một người mà cô chưa từng có chút cảm giác gì hết. Huy luôn quan tâm lo lắng cho Vi nhưng lại không thấu hiểu Vi. Từ lúc có Huy bên cạnh bạn bè ai cũng bảo Vi hạnh phúc nhưng cố gắng lắm mà đôi bàn tay cũng không thể chạm vào người mình yêu thương, như vậy có được gọi là hạnh phúc không?
Những tin nhắn Uyên gửi cho Nhân lại nhắn nhầm qua máy của Vi. Vi chẳng biết mình có giận dỗi hay không nữa. Chỉ biết cô thấy mình không vui. Huy và Uyên, tất cả như một sự sắp đặt của số phận trên con đường tình yêu mà cô biết chắc con đường ấy sẽ không có bước chân của mình.
Đó có phải là một tình yêu thật sự, vun đắp, hy sinh hay chỉ là sự khỏa lấp cảm giác lạc lõng mà bất kỳ người con gái nào cũng có thể yếu lòng tìm kiếm một chỗ dựa tinh thần. Tình yêu bao giờ cũng ích kỷ như vậy.Nhưng cô luôn tin vào cảm giác của mình,đó là thứ cảm giác lúc nào cũng rất thật và rất gần.
Hôm đó Vi hẹn gặp Huy chỉ để nói một câu :
- Chúng ta đừng gặp nhau nữa, hãy xem nhau là bạn thì sẽ tốt hơn cho cả hai.
Huy kéo chiếc ghế gỗ xuống ngồi cạnh Vi :
- Em không còn yêu anh nữa sao ?
- Không phải là không còn mà là chưa bao giờ em yêu anh. Em xin lỗi.
Huy im lặng. Sự hờ hững của Vi khiến anh thấy đau lòng. Có vẻ như với anh, cô không còn như trước. Vi thay đổi hay Huy ngộ nhận? Chẳng ai biết. Huy biết Vi vẫn chưa thể nào quên hoàn toàn một hình bóng.
Vi thích nụ cười của Nhân, bao giờ Vi cũng cảm nhận được cảm giác ấm áp và an nhiên khi nhìn thấy nụ cười ấy. Cũng vì thế mà Vi yêu Nhân. Cô sẽ chờ anh.
- Lá thư trong góc quán cũ
Chiều thứ bảy nào cũng vậy,Vi một mình đắm chìm trong âm nhạc của Samsara, nhâm nhi cốc cappuccino chán ngắt. Vi chẳng biết gì về những thứ lãng đãng đang tồn tại quanh mình chỉ thấy những ngày cô đơn, trống trải đang chảy qua cuộc sống. Cô chủ quán đặt tách cà phê xuống,cắt đứt dòng suy nghỉ của Vi:
- Em có chuyện gì buồn đúng không?
- Dạ không có gì đâu chị!
Vi ghé Samsara nhiều ngày thứ bảy nên cô xem Vi như một người bạn thân thiết. Hồi trước cô ấy bảo với Vi, vì quá sợ nỗi cô đơn sau khi người quan trọng nhất cuộc đời cô ra đi nên đã mở quán cà phê nhỏ này và đặt cái tên ấy.
- Em biết không,những người yêu mến quán mà trở lại nhiều lần đều là bạn quý của Samsara, em cũng là một khách quý của chị đấy. Vi mỉm cười. Mặc dù không hề quen biết nhưng cử chỉ thân thiện mến khách của cô chủ quán làm Vi thấy ấm lòng.
- Chị, Huy không còn làm ở nữa sao chị? - Vi đột ngột hỏi.
- Còn chứ, cậu ấy có chút chuyện riêng nên xin nghỉ vài ngày.
- Ra vậy.
Vi không biết Nhân đang ngồi sau lưng Vi. Mấy tuần gần đây, thứ bảy nào anh cũng đến Samsara nhưng chỉ lặng lẽ một mình.Tự bao giờ mà anh và cô đã quá xa xôi, không thể hiểu được nữa. Chiếc điện thoại vẫn im lặng trong tay Nhân,anh muốn nói một điều gì đó nhưng không sao cất thành lời.
Một ngày thứ bảy nọ.
- À,chị có cái này gửi em,ngồi đây chờ chị lát.
Và lúc trở ra,ngoài ly cappuccino, cô chủ quán còn cầm theo một lá thư.
- Nhân gửi cho em đó, cậu ấy về nước rồi, hình như có mấy lần cậu ấy nhìn thấy em đi chung với Huy. Cậu ấy hơi buồn, cậu ấy không tiện đưa cho em nên nhờ chị.
Vi nhận lá thư,đón chờ một điều gì mới mẻ đang đến.
“Gửi Vi!
Xin lỗi vì Nhân về nước rồi mà không nói cho Vi biết. Thì ra đó là nguyên do dẫn đến sự xa cách của chúng ta. Nhưng Nhân muốn nói với Vi điều này trước tiên Vì à, Nhân yêu Vi nhiều lắm, bây giờ và sau này cũng như vậy. Nhân tin Vi cũng biết điều đó đúng không? Chúng ta có duyên từ kiếp trước mà. Những ngày ở Matxcơva, Nhân là một người cô độc, cũng không biết tại sao mình lại có thể vượt qua năm năm dài đằng đẵng như thế, hội họa không đủ ôm ấp yêu thương. Nhân quyết định về ngay khi vừa kết thúc khóa học, từ chối lời mời ở lại làm luận án thạc sĩ. Nhưng cuối cùng Nhân đã không đủ can đảm xuất hiện trước mặt Vi. Không gian Samsara dường như lạnh lẽo khi Nhân thấy Vi thường ngồi với người con trai khác, chỉ là bạn thôi đúng không Vi?