Mong nắng xuân về hong khô nỗi nhớ
2017-01-16 01:05
Tác giả:
Một năm nay tôi sống trong tâm trạng của một kẻ đánh mất thứ quý giá: tình yêu. Mặc dù sống bên chồng nơi xứ lạ quê người nhưng lòng tôi vẫn nhớ về quê hương, về Khánh - mối tình đầu của tôi.
Bang Alaska mùa đông tuyết rơi nhiều, cái giá lạnh như xoáy vào thân thể mặc dù đã mặc đủ áo ấm. Anh Thanh đã đi làm việc ngoài cảng, làm lái xe chở container rất vất vả và nguy hiểm vào những ngày tuyết rơi dày trên đường đi.
- Một ngày như mọi ngày!
Tôi tự nói một mình rồi tìm chiếc đĩa nhạc Trịnh cho vào máy. Vào lúc thế này, tôi muốn tìm sự đồng cảm từ những ca từ của nhạc sỹ để quên nỗi buồn giữa căn nhà trống trải :
"Một ngày mùa đông
Một người Việt Nam
Ra bên dòng sông
Nhớ về cội nguồn
Nhớ về con đường
Từ đó ra đi...” (Ngụ ngôn mùa đông)
Khu vườn trước nhà bây giờ chỉ còn vài cái cây khô, tuyết phủ đầy trên các cành khẳng khiu, chảy xuống thành những cột nhũ long lanh như nước mắt của tôi và anh hôm cuối cùng gặp nhau. Tôi thương anh từ khi còn là cô bé sinh viên năm thứ nhất. Anh lớn hơn tôi gần mười tuổi, tốt nghiệp sư phạm đi dạy học vài năm rồi, nên mặc dù chung xóm tôi hay gọi anh bằng chú.
Bị gọi như thế, anh chỉ cười và bảo:
- Hồi xưa cả bọn mình leo tường vào nhà chùa hái xoài tượng về chấm nước mắm đường, Trâm còn gọi tôi là anh Khánh mập. Sao mới vài năm, thành sinh viên mà đã chê tui già?
Sau lần bị trách móc, tôi không gọi anh bằng chú nữa. Ngoài giờ đi dạy học, Khánh còn tự nguyện làm gia sư không công cho tôi. Chẳng những không lấy tiền dạy thêm mà lúc nào học xong, tôi cũng được anh tặng kẹo chocolate hoặc gói ô mai cam thảo ngon tuyệt! Nhà anh chỉ có hai mẹ con sống với nhau bởi ba anh mất khi mẹ anh còn rất trẻ. Mẹ anh cũng là cô giáo dạy tiểu học một trường gần nhà, bà đã một mình nuôi anh khôn lớn và thành tài nên kinh tế gia đình chỉ tạm đủ.
Tình cảm của Khánh chu đáo như một người anh dành cho em gái, chúng tôi vui vẻ bên nhau qua bốn mùa đi chợ tết và ngắm hoa mai nở. Hôm tôi được anh khao một bữa ngoài quán cà phê để mừng tôi tốt nghiệp đại học, Khánh tặng hoa để tỏ tình với tôi. Là con gái mới lớn, trái tim tôi chưa trải qua cuộc tình nào nên nghe anh nói lời yêu thương, tôi run lên vì xúc động. Anh cầm lấy tay tôi khiến tôi ngượng ngùng và đôi má nóng bừng khi anh đặt một nụ hôn đầu tiên. Kể từ lúc nhận lời yêu anh, tôi sống trong khung trời mộng mơ, say đắm với ước mong sẽ về chung sống một nhà trong tương lai.
Tôi xin vào làm tại một công ty may mặc thời trang. Hàng ngày tôi siêng năng với công việc mình yêu thích, tối lại nói chuyện với Khánh. Vào ngày nghỉ tôi lại cùng anh xem phim, dạo phố thật vui vẻ...
Một hôm dì út của tôi đưa một chàng trai đến nhà tôi. Dì giới thiệu cậu ta là con trai của người bạn thân, mới bên Mỹ về, còn độc thân nên muốn tạo điều kiện làm quen với tôi. Hợp nhau sẽ cưới liền để làm thủ tục đưa sang Mỹ. Tôi đã có Khánh nên không bằng lòng chuyện mai mối này, nhưng nể nang dì nên tôi không thể phản đối ra mặt được. Trái lại qua buổi sơ giao này, cha mẹ tôi có vẻ thích anh việt kiều tên Thanh này nên liên tục khuyên tôi bằng lòng kết hôn với anh.
Tôi không dám thổ lộ với Khánh vì sợ anh buồn nhưng trước sự chọn lựa giữa chữ hiếu và chữ tình, tôi đã chấp nhận buông tay anh rồi, Khánh ơi! Một lễ cưới đưa người con gái vừa biết yêu sang xứ lạ với người khác, để lại một mùa đông khắc nghiệt cho người con trai tội nghiệp nơi quê nhà. Ngày tôi lên xe hoa đi lấy chồng, mặc dù tôi có gửi thiệp mời nhưng Khánh vắng mặt. Tuy nhiên trong số quà mừng có một hộp đựng bên trong một con gấu bông màu hồng rất to, không ghi tên người tặng. Chồng tôi thì cười bảo: “Ai lại đem tặng gấu bông cho đám cưới!” Nhưng chỉ mình tôi biết quà ấy của ai vì chỉ Khánh biết tôi thích các con thú nhồi bông mà thôi. Sống bên chồng, tôi phải làm tròn bổn phận của mình nên chỉ có thể cất giấu hình ảnh Khánh trong ký ức.
Qua bạn bè tại quê hương, tôi biết dù một năm đã trôi qua nhưng vết thương lòng của Khánh vẫn chưa thể lành. Anh yêu tôi nhiều lắm nhưng duyên phận của chúng tôi chỉ đến vậy rồi chia xa. Tiếng nhạc đã tắt nhưng người phụ nữ đứng bên song cuửa vẫn khóc thầm, ngoài trời tuyết cứ rơi.
...Bà Ngọc Trâm vừa từ nước ngoài về Việt nam. Lần này bà về, việc trước tiên là xây lại hai ngôi mộ cho cha mẹ bà như một hành động chuộc lỗi vì đã không thể có mặt tại tang lễ hai đag1 sinh thành. Sau đó bà sẽ tìm gặp lại anh Khánh.
Thực hiện việc hiếu thảo đã xong, hôm nay bà Trâm đến nhà ông Khánh. Vẫn con hẻm nhỏ quen thuộc, nhà bà đầu xóm, nhà ông cuối xóm nhưng sao bà có cảm giác hình như khoảng cách rất xa khiến bước chân nặng nề hơn. Kia rồi! Vẫn ngôi nhà mái ngói, tường vôi xanh, cánh cổng thấp dưới một giàn hoa tigôn hồng nhạt. Từng có nhà thơ gọi tigôn là loài hoa tim vỡ. Riêng bà cũng có một con tim không lành lặn khi yêu một người mà không được nắm tay đi cùng nhau trong cuộc đời. Bà cất tiếng gọi, một bóng người đàn ông gầy gò, tóc hoa râm bước ra mở cổng. Người đàn ông chợt kêu lên ngạc nhiên:
- Là Trâm sao em?
Ngoài đường đã có không khí tết... Cuộc gặp gỡ giữa họ chắc chắn sẽ có nhiều điều để nói, để giải bày những gì chất chứa trong tim, nhưng người viết mong những tia nắng ấm của mùa Xuân do bà Trâm đem đến sẽ hong khô nỗi nhớ của ông giáo Khánh cô đơn giữ trong lòng suốt hai mươi năm.
© Hải Triều – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?