Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mong nắng xuân về hong khô nỗi nhớ

2017-01-16 01:05

Tác giả:


blogradio.vn - Ngày tôi lên xe hoa đi lấy chồng, mặc dù tôi có gửi thiệp mời nhưng Khánh vắng mặt. Tuy nhiên trong số quà mừng có một hộp đựng bên trong một con gấu bông màu hồng rất to, không ghi tên người tặng. Chồng tôi thì cười bảo: “Ai lại đem tặng gấu bông cho đám cưới!” Nhưng chỉ mình tôi biết quà ấy của ai vì chỉ Khánh biết tôi thích các con thú nhồi bông mà thôi.

***

Một năm nay tôi sống trong tâm trạng của một kẻ đánh mất thứ quý giá: tình yêu. Mặc dù sống bên chồng nơi xứ lạ quê người nhưng lòng tôi vẫn nhớ về quê hương, về Khánh - mối tình đầu của tôi.

Bang Alaska mùa đông tuyết rơi nhiều, cái giá lạnh như xoáy vào thân thể mặc dù đã mặc đủ áo ấm. Anh Thanh đã đi làm việc ngoài cảng, làm lái xe chở container rất vất vả và nguy hiểm vào những ngày tuyết rơi dày trên đường đi.

- Một ngày như mọi ngày!

Tôi tự nói một mình rồi tìm chiếc đĩa nhạc Trịnh cho vào máy. Vào lúc thế này, tôi muốn tìm sự đồng cảm từ những ca từ của nhạc sỹ để quên nỗi buồn giữa căn nhà trống trải :

"Một ngày mùa đông

Một người Việt Nam

Ra bên dòng sông

Nhớ về cội nguồn

Nhớ về con đường

Từ đó ra đi...” (Ngụ ngôn mùa đông)

Khu vườn trước nhà bây giờ chỉ còn vài cái cây khô, tuyết phủ đầy trên các cành khẳng khiu, chảy xuống thành những cột nhũ long lanh như nước mắt của tôi và anh hôm cuối cùng gặp nhau. Tôi thương anh từ khi còn là cô bé sinh viên năm thứ nhất. Anh lớn hơn tôi gần mười tuổi, tốt nghiệp sư phạm đi dạy học vài năm rồi, nên mặc dù chung xóm tôi hay gọi anh bằng chú.

 Mong nắng xuân về hong khô nỗi nhớ

Bị gọi như thế, anh chỉ cười và bảo:

- Hồi xưa cả bọn mình leo tường vào nhà chùa hái xoài tượng về chấm nước mắm đường, Trâm còn gọi tôi là anh Khánh mập. Sao mới vài năm, thành sinh viên mà đã chê tui già?

Sau lần bị trách móc, tôi không gọi anh bằng chú nữa. Ngoài giờ đi dạy học, Khánh còn tự nguyện làm gia sư không công cho tôi. Chẳng những không lấy tiền dạy thêm mà lúc nào học xong, tôi cũng được anh tặng kẹo chocolate hoặc gói ô mai cam thảo ngon tuyệt! Nhà anh chỉ có hai mẹ con sống với nhau bởi ba anh mất khi mẹ anh còn rất trẻ. Mẹ anh cũng là cô giáo dạy tiểu học một trường gần nhà, bà đã một mình nuôi anh khôn lớn và thành tài nên kinh tế gia đình chỉ tạm đủ.

Tình cảm của Khánh chu đáo như một người anh dành cho em gái, chúng tôi vui vẻ bên nhau qua bốn mùa đi chợ tết và ngắm hoa mai nở. Hôm tôi được anh khao một bữa ngoài quán cà phê để mừng tôi tốt nghiệp đại học, Khánh tặng hoa để tỏ tình với tôi. Là con gái mới lớn, trái tim tôi chưa trải qua cuộc tình nào nên nghe anh nói lời yêu thương, tôi run lên vì xúc động. Anh cầm lấy tay tôi khiến tôi ngượng ngùng và đôi má nóng bừng khi anh đặt một nụ hôn đầu tiên. Kể từ lúc nhận lời yêu anh, tôi sống trong khung trời mộng mơ, say đắm với ước mong sẽ về chung sống một nhà trong tương lai.

Tôi xin vào làm tại một công ty may mặc thời trang. Hàng ngày tôi siêng năng với công việc mình yêu thích, tối lại nói chuyện với Khánh. Vào ngày nghỉ tôi lại cùng anh xem phim, dạo phố thật vui vẻ...

Một hôm dì út của tôi đưa một chàng trai đến nhà tôi. Dì giới thiệu cậu ta là con trai của người bạn thân, mới bên Mỹ về, còn độc thân nên muốn tạo điều kiện làm quen với tôi. Hợp nhau sẽ cưới liền để làm thủ tục đưa sang Mỹ. Tôi đã có Khánh nên không bằng lòng chuyện mai mối này, nhưng nể nang dì nên tôi không thể phản đối ra mặt được. Trái lại qua buổi sơ giao này, cha mẹ tôi có vẻ thích anh việt kiều tên Thanh này nên liên tục khuyên tôi bằng lòng kết hôn với anh.

Tôi không dám thổ lộ với Khánh vì sợ anh buồn nhưng trước sự chọn lựa giữa chữ hiếu và chữ tình, tôi đã chấp nhận buông tay anh rồi, Khánh ơi! Một lễ cưới đưa người con gái vừa biết yêu sang xứ lạ với người khác, để lại một mùa đông khắc nghiệt cho người con trai tội nghiệp nơi quê nhà. Ngày tôi lên xe hoa đi lấy chồng, mặc dù tôi có gửi thiệp mời nhưng Khánh vắng mặt. Tuy nhiên trong số quà mừng có một hộp đựng bên trong một con gấu bông màu hồng rất to, không ghi tên người tặng. Chồng tôi thì cười bảo: “Ai lại đem tặng gấu bông cho đám cưới!” Nhưng chỉ mình tôi biết quà ấy của ai vì chỉ Khánh biết tôi thích các con thú nhồi bông mà thôi. Sống bên chồng, tôi phải làm tròn bổn phận của mình nên chỉ có thể cất giấu hình ảnh Khánh trong ký ức.

 Mong nắng xuân về hong khô nỗi nhớ

Qua bạn bè tại quê hương, tôi biết dù một năm đã trôi qua nhưng vết thương lòng của Khánh vẫn chưa thể lành. Anh yêu tôi nhiều lắm nhưng duyên phận của chúng tôi chỉ đến vậy rồi chia xa. Tiếng nhạc đã tắt nhưng người phụ nữ đứng bên song cuửa vẫn khóc thầm, ngoài trời tuyết cứ rơi.

...Bà Ngọc Trâm vừa từ nước ngoài về Việt nam. Lần này bà về, việc trước tiên là xây lại hai ngôi mộ cho cha mẹ bà như một hành động chuộc lỗi vì đã không thể có mặt tại tang lễ hai đag1 sinh thành. Sau đó bà sẽ tìm gặp lại anh Khánh.

Thực hiện việc hiếu thảo đã xong, hôm nay bà Trâm đến nhà ông Khánh. Vẫn con hẻm nhỏ quen thuộc, nhà bà đầu xóm, nhà ông cuối xóm nhưng sao bà có cảm giác hình như khoảng cách rất xa khiến bước chân nặng nề hơn. Kia rồi! Vẫn ngôi nhà mái ngói, tường vôi xanh, cánh cổng thấp dưới một giàn hoa tigôn hồng nhạt. Từng có nhà thơ gọi tigôn là loài hoa tim vỡ. Riêng bà cũng có một con tim không lành lặn khi yêu một người mà không được nắm tay đi cùng nhau trong cuộc đời. Bà cất tiếng gọi, một bóng người đàn ông gầy gò, tóc hoa râm bước ra mở cổng. Người đàn ông chợt kêu lên ngạc nhiên:

- Là Trâm sao em?

Ngoài đường đã có không khí tết... Cuộc gặp gỡ giữa họ chắc chắn sẽ có nhiều điều để nói, để giải bày những gì chất chứa trong tim, nhưng người viết mong những tia nắng ấm của mùa Xuân do bà Trâm đem đến sẽ hong khô nỗi nhớ của ông giáo Khánh cô đơn giữ trong lòng suốt hai mươi năm.

© Hải Triều – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top